1. Em Ở Đây Với Chị Được Không? – Truyện [SF9 Da Won] A Weird Pleasure

1. Em Ở Đây Với Chị Được Không?

[Hình được nhặt từ Pinterst]

___

Lần thứ bao nhiêu không nhớ nổi trong đời, Da Won ngẩng cổ hậm hực một bàn tay nào đó trên chín tầng mây kia đã lỡ đổ vào đời cậu quá nhiều xui xẻo. Da Won là họa sĩ vẽ truyện tranh tự do chưa gặp thời, mỗi tháng một đôi lần cậu sẽ gửi truyện của mình đi khắp các nhà xuất bản với hy vọng mong manh được chọn. Nhà xuất bản lớn từ chối vì truyện không đủ kịch tính, nhà xuất bản nhỏ chối từ vì truyện hơi quá an toàn. Rốt cuộc chỉ có một nhà xuất bản bé tí hin nằm ở cuối đường là chịu nhận phát hành truyện của Da Won. Truyện tranh của cậu được đóng thành từng tập nhỏ bán cho học sinh tiểu học, nhuận bút không nhiều nhưng đủ sống qua ngày. Cho đến khi ngay cả đôi vợ chồng trung niên trong nhà xuất bản tí hin đó cũng chuyển ra nước ngoài sinh sống . Chú vỗ vỗ vai Da Won động viên, cháu đừng buồn, cháu là người hùng của mấy đứa nhỏ trường tiểu học rồi. Cô cười hiền dúi cho Da Won một túi đầy đồ ăn, lần sau gặp lại Da Won nhất định phải nổi tiếng nhé. Đừng quên cô chú.

Da Won tất nhiên không giận nổi hai cô chú chủ nhà in tốt bụng nhưng cậu cũng không biết đối diện ra sao với tình trạng thất nghiệp này. Định luật Murphy từng nói một khi chuyện xui đã xảy ra, chúng nhất định sẽ kéo đến cùng lúc và tồi tệ hết mức. Thanh niên Lee Da Won giữa trưa nóng bức như thiêu như đốt, dưới chân là va ly chứa quần áo và mấy món đồ cá nhân, trong tay cầm túi đồ ăn được cô chú chủ nhà in tặng, bên vai đeo lỉnh kỉnh đồ nghề vẽ truyện tranh mà cậu yêu hơn cả bản thân. Da Won bị đá khỏi phòng trọ. Cậu nợ tiền nhà không trả nổi, đồ đạc vừa không thương tiếc bay víu ra ngoài đã có mấy sinh viên lập tức dọn vào ngay. Tình trạng cậu bây giờ mà tả thì chỉ có một từ thôi, bế tắc.

Thế nhưng Da Won trời sinh là người vui vẻ, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng rất nhanh tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm. Cậu tặc lưỡi nghĩ dù sao phòng trọ áp mái đó cũng xập xệ lắm rồi, bị đuổi đi còn tốt hơn là ban đêm trở thành mồi ngon cho chuột. Da Won xoay người hướng về bến xe buýt, những bước chân không mấy hào hứng nhưng đã bớt phần thất thểu.

Khác hẳn với thời tiết nóng bức bên ngoài, Da Won đẩy cửa rồi khoan khoái tận hưởng cảm giác mát mẻ bên trong quán cà phê. Cậu thả mình xuống chiếc ghế bành êm ái, không thèm lên tiếng gọi món vì biết chút nữa thôi sẽ có người mang cho cậu cốc Latte nóng thơm lừng béo ngậy. Chốn này chính là nơi trú ẩn an toàn của Da Won, quán cà phê Forget Me Not.

3… 2… 1…

“Da Won, ăn bánh ngọt không?”

Tiếng Ju Ho vang lên từ quầy pha chế y hệt những gì Da Won dự đoán, cậu biếng lười không nhỏm dậy mà chỉ dài giọng.

“Có, bánh gì cũng được nhé. Hôm nay tốt tính, không đòi hỏi đâu.”

“Khách hàng nào cũng được dễ chịu như mày thì tao mừng quá, mừng phát khóc.”

Chàng trai trẻ kéo ghế ngồi đối diện Da Won sau khi đã đặt cả cà phê và một lát bánh phủ kem tươi xuống bàn. Giọng nói cậu ta châm biếm nhưng hoàn toàn không mang vẻ phiền phức. Làm sao lại phiền được, Baek Ju Ho là bạn thân Lee Da Won cơ mà.

“Hành lí là thế nào đấy? Người ta đuổi mày à?” – Ju Ho nhướn mày, điệu bộ dò xét khiến gương mặt bình thường đã lạnh lùng càng thêm phần đáng sợ.

“Đâu, tao dọn đi.” – Da Won nói dối.

“Dọn đi đâu? Mày làm gì còn tiền mà định dọn đi đâu?”

“Mày bớt xem thường tao đi nhé, đẹp trai như tao chỉ cần chớp mắt ba cái là tìm được chỗ ở ngay.” – Da Won khua tay múa chân đầy khoa trương hòng tỏ vẻ là cậu vẫn ổn.

Ju Ho dường như không tin lắm nhưng cũng không biết bắt bẻ Da Won điểm nào, cậu thở dài đứng lên.

“Mày biết mày luôn có thể làm việc ở chỗ này để kiếm thêm mà, đúng không?”

Da Won gật gật đầu, miếng bánh bỗng chốc nghẹn ngang cổ cậu vì xúc động. Quen biết Ju Ho từ đầu trung học tới nay đã gần một thập kỉ, Da Won vẫn thường bị sự quan tâm ngoài lạnh trong nóng của cậu ta khiến cho mềm nhũn tay chân.

Da Won biết rõ trong đời cậu thì Ju Ho chính là áo phao. Cậu hụt chân té xuống nước cũng yên tâm sẽ có cậu ta vớt cậu. Kể từ lúc cậu tiết lộ với Ju Ho là mình thất nghiệp, tiền trong túi chỉ đủ mua một chai nước uống cầm hơi, Ju Ho đã hết lời bảo cậu tới quán cà phê Forget Me Not làm việc. Lúc đông khách thì giúp chạy bàn, bao giờ vắng lại nghỉ ngơi vẽ truyện tranh. Nhưng Da Won không thể cứ dựa vào Ju Ho mãi. Tay chân cậu chính cậu là người rõ nhất, ngoài vẽ truyện ra làm cái gì cũng vụng về. Hơn nữa quán cà phê Forget Me Not là Ju Ho tích góp rất lâu mới mua nổi, đến bây giờ tiền lời thu được so với tiền vốn bỏ ra vẫn chưa bõ bèn gì. Trước mấy ngày Da Won bị thất nghiệp, Ju Ho vừa mới thuê một cậu sinh viên tên Hwi Young tới làm thêm. Ở trong quán ai cũng có mục tiêu của riêng mình. Ju Ho chăm chỉ kiếm tiền cưới cô bạn gái lâu năm, Hwi Young tiết kiệm từng đồng chờ đón bạn gái từ nước ngoài về. Nghĩa là tất cả họ đều không chỉ lo cho bản thân mà còn muốn chăm sóc người thương bên cạnh, Da Won nghĩ thế nào cũng không đành lòng trở thành thêm một gánh nặng của Ju Ho. Cậu thỉnh thoảng ghé qua uống cà phê ăn bánh rồi bông đùa với Ju Ho và Yoo Young, người yêu của Ju Ho một chút. Hôm nào gặp đúng ca làm có Hwi Young thì Da Won bày trò chọc phá Hwi Young. Như thế sẽ tốt hơn nhiều, Da Won nghĩ. Lối tư duy trong đầu cậu kiên quyết rằng bạn bè thì chỉ là bạn bè thôi, cậu không muốn khúc mắc tiền bạc xen giữa.

Lí trí rõ ràng làm đúng nhưng khoảnh khắc lếch thếch kéo va li và đeo túi đồ nghề ra ngoài còn đồ ăn đã tạm gửi lại tủ lạnh trong quán, Da Won vẫn hơi hoảng hốt không biết mình có tìm được chỗ ngủ nào đêm nay không? Ju Ho một lần nữa nhìn thấu cậu bạn cứng đầu, cậu đưa chìa khóa cửa hàng cho Da Won nhờ vả.

“Tối rảnh chạy qua ngủ trông đồ giúp vợ chồng tao đi. Dạo này an ninh không tốt.”

“Yoo Young ơi cậu có gả cho Ju Ho không mà nó mạnh miệng là vợ chồng tao thế này?” – Da Won gào lên cười lớn.

Cô gái tên Yoo Young dường như đã quá quen với mấy trò đùa, tay cô vẫn đều nhịp đổ cà phê ra từ máy xay bình thản đáp.

“Mình gả chứ. Nếu anh Ju Ho không gả cho mình, mình sẽ lên kế hoạch bắt anh ấy làm chồng.”

Ôi dào mấy cái đứa yêu nhau!

Da Won bĩu môi xì một tiếng dài. Trước đây trong quyển truyện tranh cậu từng đọc, tác giả có đoạn miêu tả rằng bất cứ ai cũng đủ sức làm những chuyện phi thường vĩ đại, chỉ cần người đó biết sau lưng vẫn còn một bàn tay không bao giờ bỏ đi. Da Won thì không may mắn thế, cậu không có ai đằng sau ủng hộ là Da Won cố lên, cứ kiên cường tiến về phía trước. Nhưng cậu biết trên đời có một cô gái mà dù cô ấy đi bao nhiêu bước chân, dù cô ấy rời xa cậu bằng khoảng cách dài từ mặt đất đến cung trăng rồi vòng ngược trở về, dù cô ấy quên hẳn cậu là ai chăng nữa, cậu vẫn đứng đằng sau mấp máy, chị cố lên, chị nhất định phải hạnh phúc.

Da Won dồn hết can đảm nhấn chuông cửa, trái tim cậu đập thình thịch nửa sợ hãi nửa mong chờ. Khi bóng dáng nhỏ nhắn ló đầu ra từ cánh cửa, nụ cười toe toét lại nở trên môi Da Won như thể người vài giây trước lo lắng toát mồ hôi lạnh không hề liên quan tới cậu.

“Chị Kyung Mi.”

Chị Kyung Mi, chỉ có ba tiếng này, dù ở bất cứ đâu thanh âm Da Won thốt lên vẫn thật dịu dàng.

Kyung Mi bước hẳn ra ngoài ngạc nhiên nhìn Da Won. Cậu em hàng xóm năm xưa ở cạnh nhà cô giờ đã cao lớn đến nỗi cô phải ngước lên nói chuyện với cậu. Vài lần cô nghe mẹ nhắc loáng thoáng trong điện thoại là sau khi cô chuyển tới thành phố S học trung học thì Da Won cũng chuyển theo. Kyung Mi cứ lần lữa mãi sẽ tìm cách liên lạc để mời cậu bữa tối nhưng rồi công việc cuốn phăng cô đi mất. Giờ đây Da Won đứng trước mặt cô thì thời gian hai người không gặp nhau đã tính bằng đơn vị những năm dài, mà Da Won cũng không còn là cậu em mũm mĩm cắt đầu đinh ngày cũ. Cậu cao lên nhiều, gầy đi kha khá, gương mặt phúng phính mang đậm nét trưởng thành. Nếu Da Won không nhoẻn miệng cười và chân thành gọi mấy tiếng chị Kyung Mi, nói không chừng Kyung Mi còn bước lùi không dám chắc đây chính là cậu.

“Hành lý này là sao hả Da Won?” – Mãi mới sực tỉnh ra khỏi dòng kí ức êm đềm thời bé, Kyung Mi đề phòng liếc chiếc va ly và túi đeo vai mà cậu ôm khư khư bên người.

“Chị Kyung Mi.” – Da Won mè nheo hệt như ngày cậu 7 8 tuổi bị mẹ mắng liền tìm chị Kyung Mi khóc lóc. – “Em bị chủ nhà trọ đuổi đi rồi, chị chứa chấp em với được không?”

Nếu trong đời Da Won, Ju Ho là áo phao thì Kyung Mi là chiếc cọc. Họ sẽ không bỏ rơi cậu khi cậu khó khăn, nhưng khác nhau ở chỗ áo phao có thể mặc lên người còn chiếc cọc thì phải tự mình tìm lấy. Kyung Mi cắn cắn môi suy nghĩ, cô không nỡ bỏ mặc Da Won nhưng chẳng thể cứ thế dang tay đón cậu vào nhà. Cho dù cả hai từng có khoảng thời gian thân thiết ở thành phố D thì họ vẫn là một nam một nữ không ràng buộc huyết thống, ở chung chắc chắn không tránh khỏi điều tiếng.

Da Won không giục Kyung Mi. Cậu biết mình cư xử thế này làm khó cho cô nhiều lắm. Năm xưa Kyung Mi đi học xa ở thành phố S, cậu lao đầu vào học để đăng kí thi cùng trường với cô. Rốt cuộc Da Won không đủ điểm, cậu than trời than đất xin xỏ mãi bố mẹ mới chấp thuận để cậu đăng kí vào một trường chất lượng thấp hơn. Ngày Da Won dọn lên kí túc xá trường, trong người cậu chỉ đủ tiền mua một hộp sữa. Không thể đàng hoàng xuất hiện mời Kyung Mi ăn cơm tử tế, Da Won lần lữa mãi với hy vọng rằng rất nhanh thôi, khi sự nghiệp tác giả truyện tranh của cậu thành công xán lạn, cậu sẽ đường hoàng đứng trước báo giới khẳng định Kyung Mi chính là nàng thơ của cậu. Dù hai người có cách xa nhau tận chân trời góc bể, những kí ức ngọt ngào với Kyung Mi luôn là điều Da Won trân quý. Thế mà người tính không bằng trời tính, ngày thật sự đứng trước mặt Kyung Mi sau bao nhiêu năm, Da Won chưa có sự nghiệp cũng chẳng có tiền. Cái duy nhất cậu sở hữu là tình cảm dành cho Kyung Mi không thay đổi. Dù Kyung Mi chỉ xem cậu là em trai nhỏ không hơn không kém, và chắc sẽ chẳng bao giờ thích cậu như cái cách cậu thích cô, Da Won vẫn mong manh hy vọng cô đừng đuổi cậu đi.

“Da Won chờ chút, chị vào nhà lấy ví. Da Won cần tiền trọ bao nhiêu chị đưa cho.” – Kyung Mi khéo léo từ chối, cô vừa định xoay người quay đi thì Da Won đã nắm cổ tay cô giữ lại.

Những đầu ngón tay thon dài níu lấy cổ tay cô nhẹ tênh mà chẳng hiểu sao ngay khoảnh khắc đó khiến lòng cô nóng ran như đốt lửa.

“Chị Kyung Mi.” – Da Won cười xòa, đôi mắt cậu nheo lại thơ trẻ y hệt ngày xưa. – “Chị mang tiền cho em một lần, lần sau sẽ không muốn gặp em nữa. Để em nhờ bạn khác là được rồi.”

Kyung Mi biết Da Won không giận cô. Con người cậu vốn tốt bụng đến đơn thuần. Lúc cả hai còn bé, Da Won líu ríu đi sau lưng Kyung Mi khiến cô phát bực. Bạn bè Kyung Mi bởi vì cô có một cái đuôi nên không cho cô chơi cùng. Cô giận tới nỗi xô Da Won ngã ngồi xuống đất, cậu theo phản xạ chống tay rách toác cả hai cùi chỏ tươm máu. Kyung Mi sợ hãi khóc òa. Trẻ con giận thì giận mà thương thì thương, nhìn hai cùi chỏ vì cô mà xây xước của Da Won, Kyung Mi bỗng cảm thấy tất cả mấy trò nhảy dây banh đũa đều vớ vẩn. Không ai so sánh được với cậu em Da Won ngoan ngoãn nghe lời của cô, vậy mà cô lại xô cậu té chảy cả máu. Da Won phát hoảng nhìn Kyung Mi bật khóc, cậu gượng đau vuốt vuốt cánh tay cô vụng về dỗ dành.

“Chị đừng sợ, em vấp chân nên té chứ không phải do chị đâu. Chị Kyung Mi đừng khóc.”

Bởi vì Da Won luôn vô điều kiện nhường nhịn Kyung Mi, cô hiểu ngay cậu không nhận tiền là vì không muốn cô nghĩ cậu gặp khó khăn mới nhớ đến cô. Kyung Mi hít một hơi quyết định, điều tiếng thì điều tiếng, thiên hạ đồn trăm đồn ngàn cũng không nuôi cô ngày nào nhưng Da Won khả năng rất cao là sẽ đồng ý nuôi cô.

“Lee Da Won.” – Kyung Mi gọi to, cô cúi người nhặt một hòn sỏi thảy nó lăn lông lốc đến mũi chân cậu. – “Vào nhà đi.”

Da Won nhún nhún người trên ghế sofa. Nhà Kyung Mi không quá to nhưng ngăn nắp. Trên mảng tường trắng ngoài phòng khách, cô khéo léo trang trí bằng những khung hình tông nâu ấm áp hợp với bộ sofa cùng màu. Da Won nhận ra hình Kyung Mi tốt nghiệp tiểu học, hình cô tham gia đội văn nghệ năm lớp 8, hình cô ngày ra trường, hình cô ngồi ở bàn làm việc. Những điều Kyung Mi trải qua dần biến mất hình bóng Da Won trong đó. Cậu thở dài ôm lấy chiếc gối tựa, Kyung Mi không hiểu, cô mãi mãi không nhìn thấu Da Won chạy bao nhiêu bước rồi mà vẫn chẳng đuổi kịp cô.

Kyung Mi đứng lúi húi bật bếp hâm lại nồi canh giá đỗ, cô múc cơm ra chén rồi gọi Da Won vào. Từ bé đã chăm sóc cậu thành quen, Kyung Mi đối với Da Won bao giờ cũng bằng sự dịu dàng chín chắn. Hết thảy dịu dàng đều không phải tình yêu.

Da Won cắm cúi ăn, thỉnh thoảng cậu ngước lên lén lút ngắm Kyung Mi một chút. Mấy năm không gặp mà cô không thay đổi gì nhiều ngoại trừ mái tóc ombre nâu thời thượng. Cô mặc áo ngủ màu tím nhạt rộng thùng thình. Da Won bật cười, cô vẫn thích màu tím nhiều như thế.

Kyung Mi chờ Da Won húp cạn những giọt cuối cùng trong tô canh rồi mới ra tối hậu thư.

“Da Won ở đây một tháng thôi nhé. Chị còn phải lấy chồng, không thể để mang tiếng bao nuôi trai trẻ được đâu.”

Da Won ho sặc sụa vì mấy tiếng bao nuôi trai trẻ thoát ra từ miệng Kyung Mi. Cậu định chống chế là cô sợ gì chứ, nếu không ai lấy cô thì để cậu lấy cô, dù sao đó cũng là mong ước của Da Won từ cái thuở cậu lên 5 và ý thức được chị Kyung Mi ở bên cạnh là cô gái cậu thích nhất. Nhưng Da Won chỉ gật gật đầu. Cậu không muốn dọa Kyung Mi sợ, càng không muốn đánh mất thứ tình cảm vốn đã quá mong manh giữa cậu và cô.

___

Những ngày đầu sống chung, Kyung Mi không khỏi lo lắng Da Won sẽ kéo thêm cho cô nhiều rắc rối. Không phải cô chê cậu mà là cô đã quen sống một mình từ năm 15 16 tuổi, mọi chuyện đều dựa vào bản thân tự xoay sở lấy. Thỉnh thoảng sực nhớ ra trong nhà thêm một chén ăn cơm, thêm một ngọn đèn sáng, thêm một đôi dép bông Kyung Mi vẫn thấy chưa quen. Nhưng Da Won là bạn cùng nhà rất được. Cậu luôn giữ đồ đạc đúng vị trí, sắp xếp vật dụng cá nhân gọn gàng trật tự, ban đêm không về trễ bắt Kyung Mi phải chờ. Khóe môi cô hơi cong lên mỉm cười khi nghĩ mình chẳng khác gì vừa nhận nuôi một con mèo, bao giờ cần người bầu bạn thì gọi mấy tiếng Da Won ơi, lúc nào cần yên tĩnh liền ai về phòng người nấy. Hai thế giới ngăn cách bởi một bức tường hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến nhau.

Mặc dù phần lớn thời gian Kyung Mi tự chăm sóc mình khá ổn, cô đương nhiên cũng có một vài thói quen gây hại sức khỏe lâu dài. Ví dụ như ở chung qua tới tuần thứ 2 Da Won đã biết Kyung Mi không bao giờ rời giường trừ khi ấn hoãn chuông báo thức tận lần thứ 6. Rõ ràng cô đặt báo thức sớm nhưng ngày nào cũng cuống cuồng chạy vội khỏi nhà, vừa xỏ chân vào giày vừa kêu la than khóc tại sao loài người nhẫn tâm bắt đầu giờ hành chính lúc 8 giờ 30 sáng. Da Won ngao ngán lắc đầu, Kyung Mi bỏ đi vội quên mang theo cả chìa khóa nhà. Kiểu gì buổi chiều khi cậu đang ngồi ở Forget Me Not vẽ tranh tán dóc với Ju Ho cũng sẽ nhận khoảng mười mấy cái tin nhắn.

Da Won đang ở đâu?

Da Won về mở cửa cho chị.

Da Won ơi?

Rồi thì Da Won quyết định cậu không thể ở cùng nhà với Kyung Mi mà lại chỉ đứng bên mặc kệ cô thức khuya, dậy trễ, bỏ bữa sáng và quên chìa khóa. Mỗi ngày Da Won thức trước Kyung Mi một chút để nấu cả đồ ăn sáng và đồ ăn trưa cho cô. Cậu đứng ngoài gõ cửa phòng cô mòn cả tay chờ cô đầu hàng tỉnh dậy. Nếu hôm nào cô thật sự vùi mình trong lớp chăn dày ấm áp tuyên chiến với cậu, Da Won sẽ đứng ngoài hát đủ thứ bài hát mà cậu nghe câu được câu mất trên radio.

“Đừng có hát nữaaaa.” – Kyung Mi đầu bù tóc rối mở cửa phòng lườm Da Won sắc lẹm.

Dù hát hay cũng đừng hát nữa.

Giống như việc cài bài hát yêu thích nhất làm chuông báo thức thì ít lâu sau sẽ ghét luôn bài hát đó, Kyung Mi không muốn mình ghét giọng hát của Da Won.

Từ lúc nào chẳng rõ, Da Won mua một cặp lồng màu tím nhạt Kyung Mi yêu thích nhất để đựng đồ ăn trưa cho cô. Công việc của Kyung Mi ngày càng bận rộn. Cô được nhận vào một công ty thiết kế danh tiếng nhưng áp lực công việc đè nặng. Khách hàng liên tục đưa ra yêu sách đổi chỗ này một chút đổi chỗ kia một tẹo, cô ngồi đối diện máy tính lâu đến nỗi mắt cũng phát đau mà khách hàng vẫn không chấp nhận thiết kế của cô. Kyung Mi lầm bầm trong cổ họng, rõ ràng hai hôm trước chính vị khách hàng kia đòi nới rộng diện tích vườn hoa, sáng nay đã tru tréo lên Kyung Mi dành nhiều đất trồng hoa như thế có phải là định đầu độc chủ nhà ngạt thở chết không? Cô hậm hực mở nắp cặp lồng ăn cho bõ tức, khoảnh khắc thìa cháo cá ngọt thanh tan trong miệng Kyung Mi, tự nhiên cô rưng rưng muốn khóc. Cháo được Da Won ninh rất nhừ, cậu nêm nếm vừa ăn không nhạt không mặn, còn cẩn thận gỡ từng chiếc xương nhỏ li ti ra khỏi miếng cá béo ngậy để Kyung Mi ăn ngon miệng. Cô đưa tay quẹt ngang một giọt nước mắt trượt xuống gò má, tất cả tủi thân ấm ức trong lòng giống như đã có Da Won ủi an che chở. Kyung Mi cầm điện thoại nhắn tin.

Da Won tối nay muốn ăn gì ngon không? Chị mời.”

Cậu em trai Da Won năm xưa trưởng thành thật rồi, thay vì lẽo đẽo đi sau lưng Kyung Mi, giờ cậu còn biết chăm sóc ngược lại cô.

Rate this post

Viết một bình luận