#4. Không Chỉ Là Game (Part 3) – Truyện BeyBlade Burst: Ask And Dare *by Molly*

#4. Không Chỉ Là Game (Part 3)

Mol*

Mol*

Molly: Ư… *chạy lẹ*

Eme: *tung đòn tấn công và…

hụt*

Wakiya: *đang tức vì bị lấy mất chùy* Hả? Cách nhau có 200 mét mà cũng hụt á?

Katori: 10% HP chỉ với một đòn nhỏ? Đùa à?

Hy: Con mắt…

Còn lại: Hả?

Hy: Con mắt… Eme mất một bên mắt!

Shu: Nghĩa là….

Không thể tấn công tầm xa!

Eme trong phút chốc thấy lạnh người vì đã vô tình để kẻ thù biết được điểm yếu của mình. Chết tiệt! Đáng lẽ nên để Ivy Vivian sống thêm một lát nữa mới đúng! Tuy mù đường nhưng ít ra con nhỏ đó có thể tấn công tầm xa và sức thủ cũng cao hơn cậu.

Khoan đã…

Ngài Host, ngài sẽ cứu tôi đúng không?

Ngài Host…

Vô dụng quá đó, Eme!

Ng-Ngài Host??

Chẳng có chút giá trị nào.

Không có… Không phải vậy.

Thế thì hạ chúng mau lên!

Một sự thay đổi đã xảy ra. Cả thân thể của Eme bỗng dưng bị nứt ra làm máu chảy ra qua những vết nứt, thậm chí còn nhìn thấy rõ xương ở bên trong. Mắt của Eme càng lúc có màu xanh lục đậm hơn.

Eme: … Đã rõ, ngài Host!

Eme lại đàn và tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Xung quanh cậu bây giờ chẳng khác nào đang được bao bọc trong lốc xoáy khổng lồ. Chỉ cần đụng tới một chút thôi là…

tan xác ngay lập tức.

Chiêu thức tuyệt đấy…. nhưng cái gì cũng có quy luật của nó cả.

Lui: Katori, thấy rồi chứ?

Katori: Ừ.

Cô dứt lời và sử dụng kĩ năng của mình. Cô phóng vô số những chiếc kim về phía lốc xoáy. Song thay vì bị phản ngược trở lại, chúng đã đi theo luồng gió và từ từ bao trọn lấy cả lốc xoáy.

Eme: Vậy thôi sao?

Eme tăng tốc độ đàn của mình lên làm lốc xoáy càng mạnh hơn nữa. Mấy cái kim sắp bị thôi văng trở lại rồi. Muốn né cũng không được!

Phựt!

Dây đàn bỗng bị đứt làm đòn tấn công của Eme không thể tiếp tục nữa và dần dần yếu đi theo thời gian.

Eme: Đàn của ta… bị đứt… vô lí….

Ivy Vivian: T… ao sẽ… kh….ông… tha cho…. mày… *nắm chặt cây đàn của Eme bằng tất cả sức lực cuối cùng và tan biến trong không khí do HP đã về 0*

Eme: CON KHỐN KIẾP!!!

Katori: Kết thúc rồi.

Katori điều khiển những cây kim đã thành công xâm nhập vào bên trong và cắm thẳng lên người Eme khiến cậu chẳng khác gì là coan nhím thật thụ. Chất độc mau chóng thấm vào khiến cả thân thể bất động. Đối với Boss mà nói, chất độc này chỉ cần tốn vài giây để mà giải độc.

Nhưng vài giây ấy cũng đủ để đối thủ lấy mạng mình.

Eme đã bị tiêu diệt!

[Các ngươi cũng không tệ đâu.]

—o0o—

– Hình như cái game này nó chuộng màu đen hay gì ấy?

Wakiya cảm thán khi cả đám lại bị dịch chuyển đến một chỗ tối đen nhưng không tới nỗi là tối đen. Bằng chứng là xung quanh vẫn còn vài thứ giúp cải thiện ánh sáng như xương trắng, quan tài tím và lục,… Ngoài ra là mấy miếng giẻ rách màu tối bay bay trong gió. Cả bọn bắt đầu thấy nản rồi và cả con viết cũng thế. Công nhận game dài vãi. ‘-‘)

Để coi… Boss của ải này là…

Cẩu Huyết – Người chết đội mồ sống dậy bị dụ dỗ theo bọn phản diện.

Level: 99

Saba: Tên dài vãi. ‘-‘)

Người ở bức tường thứ tư: Chịu thôi. Nó đăng kí vậy mà. ‘-‘)

Eme: Khi nào em mới được tự do đây? ‘-‘)

Wakiya: Choảng hết tụi nó chứ gì nữa.

Molly: Nhiều Boss quá…

Cẩu Huyết: Thế thì để tao xử tụi bây ở đây luôn.

Còn lại: ÉO!

Cẩu Huyết: Không vui chút nào nhe! :(((( Tao sẽ cho tụi bây nếm mùi vũ khí của Rapunzel *rút chảo ra*

Molly: Giờ choảng tiếp à? ‘-‘)

Nấm: Chứ mày muốn sao hả, coan kia? ‘-‘)

Molly: Tớ muốn cái gì đó khác khác chút.

Nấm: Like what?

Molly: Chờ tí. *mở túi lấy kịch bản ra*

Molly: Thấy rồi.

[Mỗi người cầm một cái chảo để đánh cầu lông.

Mỗi người có ba mạng.

Ai thua thì chết.]

Hy: Mày có biết nó nhạt lắm không hả, coan kia? ‘-‘)

Molly: Chứ cạn ý rồi. :((

Boong! Boong! Boong!

Chào mừng mọi người đến với trận chiến giữa những chiếc chảo.

Nếu các bạn đã từng vào bếp nấu ăn hoặc đa số là vào bếp ăn vụng thì bạn chắc hẳn cũng đã thấy chảo rồi mà nhỉ? Nếu chưa thấy thì… vào bếp coi nhe :))

Chảo là một dụng cụ tuyệt vời. Tiếng tụi nó đập vào nhau nghe phê tai vcl 🙂

Bảo sao mấy đứa con nít khoái lấy chảo làm trống để chơi.

Vừa vui vừa tiết kiệm chi phí. (*^3^)

Lại lạc đề nữa rồi. ‘-‘)

Trở lại chủ đề chính.

Trên tay của một cái xác sống biết cử động tên là Cẩu Huyết là ba cái chảo đang được tung hứng theo dạng parabol trên không trung như muốn khoe thân, nhầm, tài năng diễn xiếc của mình. 

Viu!

Rầm!

Một cái chảo bay thẳng vào mẹt con Mol.

Why always me? :’>

Tụt mẹ HP rồi nè!!

Molly: C-Cứu với… *khóc*

Shu: … Nghiệp quật?

Molly: … Nãy giờ cứ nhắm tui hoài vậy? 🙁

Lui: *vứt nó vô góc khác*

Molly: *SAD CỰC MẠNH*

Một cái chảo lại tới chỗ coan Mol nữa.

Molly: ‘-‘)~ *chuồn luôn*

Lui: Đỡ trật hơn rồi đấy. *nhặt chảo lên* Chơi phóng chảo không?

————————–To be continued————————–

Bonus: 

[Coi chừng đằng sau…]

[Dám điều khiển ta ư? Dám bắt ta hại bạn mình ư?]

[Sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ?]

[Mọi người…]

[Có… gián điệp…]

Rate this post

Viết một bình luận