Sáng thứ Bảy bắt đầu thật tốt đẹp – khi mặt trời chiếu xiên qua tấm rèm, Gabby tìm đôi dép màu hồng đã sờn và lê bước tới căn bếp để rót cho mình một tách cà phê, mong chờ một buổi sáng nhàn nhã. Chỉ sau đó mọi chuyện mới bắt đầu hỏng bét. Ngay sau khi nhấp ngụm đầu tiên, cô nhớ ra cần phải xem Molly thế nào và sung sướng khi biết nó đã gần như trở lại bình thường. Lũ chó con cũng có vẻ khỏe mạnh, tuy cô chẳng có chút ý niệm nào về việc mình phải theo dõi những biểu hiện gì nếu có ở chúng. Thay vì bám lấy mẹ như lũ hàu lù xù, chúng chập chững bước đi, rồi ngã dúi, rồi rền rĩ và kêu ăng ẳng, tất cả những điều đó xem ra là cách rất tự nhiên làm cho lũ chó con đủ đáng yêu để mẹ chúng không xơi tái chúng. Không phải là Gabby bị mắc bẫy đâu. Đồng ý, chúng chả xấu xí như lẽ ra chúng phải thế, nhưng điều đó không có nghĩa chúng đẹp được bằng một phần Molly, và cô vẫn lo không thể tìm được nhà cho chúng. Mà cô phải tìm được nhà cho chúng, chắc chắn là như vậy. Mùi trong gara cũng đủ thuyết phục cô điều đó.
Không chỉ hôi – cái mùi khó chịu ấy tấn công cô như siêu năng lực Force trong phim Star Wars vậy. Khi bắt đầu nôn ọe, cô chợt nhớ loáng thoáng Travis đã đề nghị cô dựng rào quây lũ chó con lại. Ai mà biết nổi chó con có thể ị nhiều đến thế hả trời? Hàng đống khắp mọi nơi. Cái mùi dường như đã thấm cả vào tường; ngay cả khi mở cửa gara cũng chả ích gì. Cô mất một tiếng rưỡi tiếp theo nín thở và cố gắng không nôn mửa để vệ sinh gara.
Xong xuôi đâu đấy, cô gần như tin chắc chúng chính là một phần của cái kế hoạch quỷ quyệt nhằm phá hoại ngày cuối tuần của cô. Thật vậy. Đó là cách lý giải hợp lý duy nhất cho việc mấy ông chó con xem ra có vẻ đặc biệt yêu thích những vết nứt dài, nham nhở trên sàn gara, và sự chính xác của chúng lạ kỳ đến nỗi buộc cô phải dùng một cái bàn chải đánh răng để cọ. Thật kinh tởm.
Và Travis… không thể sót anh ta khỏi vụ này được. Tội của anh ta cũng lớn chả kém lũ chó con. Đồng ý, anh ta tiện đó cũng đã đề cập qua loa đến việc cô nên quây chúng lại, nhưng anh ta thật ra không chú trọng điều đó, đúng không? Anh ta không giải thích điều gì sẽ xảy ra nếu cô không nghe lời anh ta, đúng không?
Nhưng anh ta biết thừa điều gì sẽ xảy ra. Cô chắc chắn điều đó. Đồ giấu giếm.
Và giờ khi suy nghĩ lại, cô nhận ra đó không phải điều duy nhất anh ta giấu giếm. Cách anh ta giục cô trả lời toàn bộ vụ “Mình có đi chơi thuyền cùng gã hàng xóm trăng hoa?” Cô đã quyết định không muốn đi, nếu không vì anh ta quá khéo léo buộc cô phải đồng ý. Tất cả những câu hỏi ngớ ngẩn bóng gió rằng Kevin đang cầm tù cô. Như thể cô là tài sản của Kevin hay đại loại thế! Như thể cô không có suy nghĩ riêng vậy. Và giờ cô ở đây, lau chùi cả triệu triệu đống phân chó…
Thật đúng là cách mở đầu cho một ngày nghỉ cuối tuần! Để thêm phần long trọng, tách cà phê của cô còn nguội ngắt, tờ báo thì bị một vòi nước tưới hỏng làm cho ướt sũng, và nước lạnh băng trước khi cô kịp đóng xong.
Tuyệt. Tuyệt thật.
Vui vẻ ở đâu không biết? Cô càu nhàu khi mặc lại quần áo. Thế này đây, ngày nghỉ cuối tuần, và Kevin thì chả thấy mặt mũi đâu. Mà ngay cả khi anh ở đây thì những ngày cuối tuần của họ cũng đã khác xa những lần cô tới thăm anh vào dịp nghỉ hồi còn đi học. Hồi đó, dường như lần đến thăm nào cũng đều rất vui, với đầy những trải nghiệm và con người mới. Giờ thì lúc nào anh cũng phải dành ít nhất một phần của những ngày cuối tuần trên sân golf.
Cô rót cho mình một tách cà phê khác. Đồng ý, Kevin luôn là kiểu người trầm tính, và cô biết anh cần được nghỉ ngơi sau một tuần làm việc căng thẳng. Nhưng cô không thể phủ nhận từ khi cô dọn tới đây, mối quan hệ của họ đã thay đổi. Tất nhiên không hoàn toàn lỗi ở anh. Cô cũng có một phần. Cũng có thể nói cô đã muốn chuyển đến sống cùng anh, muốn ổn định. Đó chính là điều đã xảy ra. Vậy thì có vấn đề gì chứ?
Vấn đề là ở chỗ, cô nghe một giọng nói nhỏ trả lời, dường như là.. phải nhiều hơn thế. Cô không chắc chắn chính xác vấn đề đó bao gồm những gì, ngoài việc sự bột phát có vẻ là một phần không thể thiếu của vấn đề.
Cô lắc đầu, nghĩ mình đang làm rối tung mọi chuyện. Quan hệ giữa họ chỉ đang trải qua một vài vấn đề phát sinh thôi mà. Ra ngoài hiên sau, cô thấy ngoài đó là một buổi sáng đpẹ đến khó tin. Nhiệt độ hoàn hảo, gió hiu hiu, bầu trời không một gợn mây. Ở đằng xa, cô trông thấy một cánh diệc vút lên từ bụi cỏ, lướt bay trên mặt nước ngập trắng. Khi đang chăm chú nhìn về hướng ấy thì cô bắt gặp Travis đang tiến xuống bến tàu, mặc độc một cái quần đùi kẻ caro dài gần tới gối. Từ vị trí thuận lợi đó, cô có thể nhìn thấy những đường cơ trên tay và lưng anh khi anh bước đi, và cô lùi một bước về phía cánh cửa kính trượt, hy vọng anh không phát hiện ra mình. Tuy vậy, chỉ một lát sau, cô nghe thấy anh gọi.
“Chào, Gabby!” Anh vẫy tay, làm cô nhớ đến một thằng nhóc trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. “Cô có tin được ngày hôm nay lại đẹp đến thế không?”
Anh bắt đầu chạy về phía cô, và cô bước ra ngoài nắng vừa lúc anh lấn qua hàng rào. Cô hít một hơi dài.
“Xin chào, Travis.”
“Đây là thời điểm tôi khoái nhất trong năm.” Anh dang rộng cánh tay để ôm lấy bầu trời và cây cối. “Không quá nóng, không quá lạnh, và bầu trời xanh thăm thẳm.”
Cô mỉm cười, từ chối liếc nhìn cơ hông quyến rũ không thể không thừa nhận của anh, cô luôn nghĩ ở người đàn ông cơ hông là phần quyến rũ hơn tất cả.
“Molly thế nào rồi?” anh liến thoắng. “Tôi cho là đêm qua không vấn đề gì.”
Gabby hắng giọng. “Nó khỏe rồi. Cảm ơn anh.”
“Còn lũ chó con?”
“Chúng có vẻ cũng khỏe. Nhưng chúng đi bậy quá.”
“Chúng sẽ làm vậy đấy. Chính vì thế giữ chúng trong một khu vực nhỏ là ý kiến không tồi.”
Hàm răng được tẩy trắng lóe sáng trong điệu cười xếch đến mang tai thân mật, có phần thân mật quá đáng, ngay cả khi anh ta là gã-đã-cứu-sống-chó-của-cô.
Cô khoanh tay, tự nhấc mình chuyện hôm trước anh ta đã giấu giếm ra sao. “Vâng, hừm, nhưng hôm qua tôi vẫn chưa bắt tay làm việc đó.”
“Tại sao chưa?”
Vì anh làm tôi lơ đễnh, cô nghĩ. “Chắc là tôi quên.”
“Gara của cô hẳn phải bốc mùi đến tận chín tầng mây.”
Cô nhún vai không đáp, không muốn cho anh ta toại nguyện.
Anh có vẻ không để ý kỹ lắm đến phản ứng được dàn dựng kỹ lưỡng của cô. “Nghe này, không cần phải phức tạp gì đâu. Nhưng trong một vài ngày đầu đời thì đám chó con chỉ có ị thôi. Như thể sữa chảy tuột qua người chúng. Nhưng giờ cô quây chúng lại rồi chứ?”
Cô cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt tỉnh bơ song rõ ràng thất bại.
“Cô đã không quây?” anh hỏi.
Gabby chuyển trong tâm từ chân này sang chân còn lại. “Không hẳn thế,” cô thừa nhận.
“Vì sao?”
Vì anh vẫn tiếp tục làm tôi lơ đễnh, cô nghĩ. “Tôi không chắc mình cần phải quây.”
Travis gãi cổ. “Cô thích chạy theo chúng mà lau dọn à?”
“Làm gì đến nỗi đấy,” cô lầm bầm.
“Nghĩa là cô sẽ để chúng toàn quyền xử lý cái gara?”
“Sao lại không?” cô nói, thừa biết việc đầu tiên cô sẽ làm sau đó là dựng một chỗ quây bé nhất có thể.
Anh chằm chằm nhìn cô, không sao hiểu nổi. “Chỉ để cô biết, là bác sĩ thú y của cô, tôi phải chân thành mà nói rằng tôi không nghĩ cô đã quyết định đúng.”
“Cảm ơn anh đã cho ý kiến,” cô cấm cảu.
Anh tiếp tục nhìn cô chằm chằm. “Thôi được rồi. Cô cứ làm theo ý cô. Cô sẽ đến nhà tôi vào khoảng mười giờ phải không?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Tại sao không?”
“Bởi tôi không cho đó là một ý hay.”
“Tại sao không?”
“Thì thế.”
“Tôi hiểu,” anh nói, giọng y hệt mẹ cô.
“Tốt.”
“Có điều gì khiến cô bực bội à?”
“Không.”
“Tôi có làm gì khiến cô khó chịu không?”
Có đấy, giọng nói nhỏ trả lời. Chính anh và cái cơ hông chết tiệt của anh. “Không.”
“Vậy vấn đề là gì?” anh hỏi.
“Chẳng có vấn đề gì cả.”
“Vậy có chuyện gì với cách xử sự của cô?”
“Tôi chẳng xử sự cách gì cả.”
Nụ cười răng-tẩy-trắng đã biến mất, cùng với tất cả sự thân thiện anh bày tỏ trước đó. “Vâng, thưa cô. Tôi gửi một giỏ quà để chào đón cô đến khu này, tôi cứu con chó của cô và thức trắng đêm để biết chắc nó đã ổn, tôi mơi cô sang chung vui trên chiếc thuyền của tôi hôm nay – tất cả đều sau khi cô hét vào mặt tôi không một lý do, xin cô nhớ cho – và giờ cô lại cư xử với tôi như thể tôi mắc bệnh truyền nhiễm. Kể từ lúc cô dọn sang cạnh nhà tôi, tôi luôn cố tỏ ra tử tế, nhưng hễ lần nào tôi gặp cô, cô đều có vẻ tức giận với tôi. Tôi chỉ muốn biết lý do vì sao.”
“Vì sao ấy à?” cô lặp lại.
“Phải,” anh nói, giọng anh vẫn đều đều. “Vì sao?”
“Bởi vì thế,” cô nhắc lại, nhận ra giọng mình giống như một học sinh lớp năm hay hờn dỗi. Chỉ là cô không thể nghĩ ra điều gì khác để nói.
Anh nhìn kỹ mặt cô. “Bởi vì sao?”
“Đó không phải việc của anh.”
Anh để câu trả lời của cô bẵng vào yên lặng.
“Sao cũng được,” cuối cùng anh nói. Anh quay gót, lắc đầu khi bước đi. Anh đã ở trên bãi cỏ thì Gabby bước một bước về phía trước.
“Gượm đã!” cô gọi.
Travis đi chậm lại, bước thêm vài bước rồi dừng. Anh quay người hướng về phía cô. “Gì thế?”
“Tôi xin lỗi,” cô mở lời.
“Gì cơ?” anh nói một lần nữa. “Cô xin lỗi về chuyện gì?”
Cô ngập ngừng. “Tôi không hiểu ý của anh.”
“Tôi không mong cô sẽ hiểu,” anh càu nhàu. Khi cô cảm thấy anh đã sẵn sàng quay đi – một cái quay lưng mà Gabby hiểu là dấu hiệu chấm hết mối quan hệ thân ái giữa họ – cô tiến một bước về phía trước, gần như trái với ý định của cô.
“Tôi xin lỗi về tất cả.” Trong tai cô, giọng cô nghe thật căng thẳng và líu ríu. “Về cách tôi đã cư xử với anh. Về cách tôi khiến anh nghĩ rằng tôi không biết ơn những điều anh đã làm.”
“Vậy à?”
Cô thấy mình như co lại, điều này dường như chỉ xảy ra trước mặt anh.
“Và,” cô nói, giọng mềm nhũn, “tôi đã sai.”
Anh ngừng lại, tay chống hông. “Về điều gì?”
Trời ạ, tôi nên bắt đầu từ đâu đây? giọng nói nhỏ trả lời. Có lẽ là tôi không sai. Có lẽ trực quan của tôi đã cảnh báo về điều gì đó tôi hoàn toàn không hiểu nhưng không thể coi thường…
“Về anh,” cô nói, phớt lờ giọng nói nhỏ. “Và anh đã đúng. Tôi đã không cư xử với anh cho phải, nhưng thành thật mà nói, tôi không muốn đi sâu vào lý do vì sao.” Cô gượng cười, nụ cười không được đáp trả. “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Anh cso vẻ ngẫm nghĩ về điều này. “Tôi không biết.”
“Hả?”
“Cô nghe thấy tôi rồi đó,” anh nói. “Điều cuối cùng tôi cần trong cuộc đời là một người hàng xóm điên khùng. Tôi không có ý làm tổn thương cô, nhưng từ lâu tôi đã học cách thấy sao nói vậy.”
“Điều đó không đúng.”
“Không ư?” Anh không buồn che giấu vẻ hoài nghi. “Thật ra, tôi nghĩ tôi quá đúng. Nhưng thế này đi… nếu cô sẵn sàng bắt đầu lại thì tôi cũng sẵn sàng bắt đầu lại. Nhưng chỉ khi cô chắc chắn mình muốn vậy.”
“Đúng là tôi muốn.”
“Vậy thì, đồng ý,” anh nói. Anh bước lại bên hiên. “Xin chào,” anh mở lời, đưa tay ra. “Tên tôi là Travis Parker, chào mừng cô đã tới vùng này.”
Cô chằm chằm nhìn tay anh. Sau một lát, cô nắm lấy và nói. “Tôi là Gabby Holland. Rất vui được gặp anh.”
“Cô làm nghề gì vậy?”
“Tôi là phụ tá bác sĩ,” cô nói, cảm thấy hơi ngớ ngẩn. “Vậy còn anh?”
“Tôi là bác sĩ thú y,” anh nói. “Cô từ đâu tới vậy?”
“Savannah, Georgia,” cô trả lời. “Còn anh?”
“Ở đây,” anh đáp. “Sinh ra và lớn lên.”
“Anh có thích nơi này không?”
“Ở đây có gì không đáng thích chứ? Thời tiết đẹp, giao thông thoáng.” Anh ngừng lại. “Và hơn cả là những người hàng xóm tốt bụng.”
“Tôi có nghe nói,” cô nói. “Thực ra, tôi biết bác sĩ thú y vùng này đôi lúc còn nhận cấp cứu tại nhà. Không thể tìm thấy điều đó trên thành phố lớn.”
“Ừ, tôi cũng cho là thế.” Anh ra hiệu bằng vai. “Này, tiện đây, tôi và bạn bè chuẩn bị đi chơi trên thuyền hôm nay. Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
Cô nheo mắt nhìn anh. “Tôi rất muốn, nhưng tôi phải dựng rào quây lũ chó con mà Molly, con chó của tôi, vừa đẻ hai đêm trước. Tôi không muốn các anh phải đợi.”
“Cô có cần giúp không? Tôi có vài tấm gỗ thừa và mấy cái thùng thưa trong gara. Sẽ không lâu đâu.”
Cô lưỡng lự, rồi nhìn lên với một nụ cười. “Nếu vậy thì tôi rất sẵn lòng tham gia.”
Travis rất biết giữ lời. Anh sang tới nơi – vẫn cởi trần, trước sự kinh hoàng của cô – ôm theo bốn tấm ván dài dưới hai cánh tay. Sau khi thả chỗ ván xuống, anh chạy về gara nhà mình. Anh quay lại mới mấy chiếc thùng thưa cùng cái búa và nắm đinh.
Mặc dù anh giả bộ không để ý đến cái mùi, cô nhận thấy anh nối chỗ ván lại với nhau nhanh hơn mức có thể mà cô tưởng tượng được.
“Có lẽ cô nên lót chỗ này bằng giấy báo. Cô có đủ không?”
Khi cô gật đầu,anh ra hiệu về phía nhà mình lần nữa. “Tôi có mấy việc cần phải giải quyết, vì vậy tôi sẽ gặp lại cô một lúc nữa, được chứ?”
Gabby lại gật đầu, cảm giác chộn rộn trong dạ dày, gì đó giống như khi lo lắng bồn chồn. Đó là lý do vì sao, sau khi dõi theo anh vào nhà và lót xong chỗ quây, cô nhận ra mình đang đứng trong phòng ngủ, đánh giá những khác biệt lợi thế của từng loại đồ bơi. Cụ thể hơn, cô nên mặc một bộ bikini, hay đồ bơi một mảnh.
Cái nào cũng có thiệt có hơn. Thường thì cô sẽ mặc bikini. Xét cho cùng, cô mới có hai mươi sáu và còn độc thân, và ngay cả khi cô không phải một siêu mẫu, cô cũng thật thà thú nhận rằng cô thích thú nhìn mình trong một bộ bikini. Kevin hẳn nhiên cũng vậy – nếu cô đề nghị mặc đồ bơi một mảnh, Kevin sẽ trề môi ra cho tới khi cô thay đổi ý kiến. Nhưng Kevin lại không có ở đây, cô sẽ đi chơi với một người hàng xóm (gã!) và sau khi cân nhắc kích thước bộ bikini của mình, cô thấy mặc chúng chẳng khác gì mặc áo lót với quần lót, cả hai đều khiến cô cảm thấy không thoải mái như nhau và tất cả đều là điểm cộng cho áo bơi một mảnh.
Tuy vậy, áo bơi một mảnh của cô đã hơi cụ và bị phai màu một chút vì clo và ánh nắng. Vài năm trước mẹ cô mua cho cô để mặc trong những buổi chiều tại câu lạc bộ thể thao ngoài trời (Cầu Chúa con bé đừng có mà phơi mình như gái gọi!). Nó không phải vì kiểu may tôn dáng, đồ bơi một mảnh chỉ đến thế. Thay vì đường cắt cao ở bắp đùi, bộ này lại được may thấp xuống hai bên, khiến chân cô trông ngắn tủn và mập ú.
Cô không muốn chân mình trông ngắn tủn và mập ú. Nhưng mặt khác, liệu điều đó có quan trọng không? Đương nhiên là không, cô nghĩ, trong khi cùng lúc ấy lại nghĩ, dĩ nhiên là có.
Áo bơi một mảnh, cô quyết định. Ít ra thì cô không thể để ai trong số họ hiểu sai về cô. Mà trên thuyền còn có cả trẻ con nữa. Thà mang tiếng cổ lỗ sĩ còn hơn… hở hang. Cô với lấy bộ một mảnh, và bỗng dưng cô nghe thấy tiếng mẹ nói rằng cô đã quyết định đúng.
Quẳng nó lại trên giường, cô với lấy bộ bikini.