Sau những yêu thương tan vỡ, người bước đi thanh thản như trút được gánh nặng, ta ở lại cùng trăm vạn nỗi niềm, tự vấn rằng: “Phải chăng ta không đủ tốt để người phải bỏ ta đi?”.
Hạnh phúc luôn xen lẫn những niềm đau, ngọt ngào của những ngày yêu nhau phút chốc vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, bủa vây trong tim không lối thoát, chỉ riêng người nhẹ nhàng bước đi tìm hạnh phúc mới…
Nặng tình với người đã bỏ rơi ta thật sự là nỗi khổ tâm không một ai thấu ngoại trừ chính bản thân ta, ta đứng chơi vơi giữa ranh giới quên và nhớ, nhớ người tim đau, quên người lại quá khó. Có những câu hỏi mãi chẳng có lời giải đáp, cứ xoay vòng trong hố sâu trong tuyệt vọng.
Quá khứ cứ đánh thức trái tim nhưng tuyệt nhiên ta lại không cho phép bản thân tìm về, bởi nhận lại chỉ là sự thương hại của đối phương, nếu người nặng tình là người khổ tâm, em nguyện ôm nổi khổ ấy tận sâu trong tim, bởi em không quên được kỷ niệm ngày chúng mình bên nhau, hạnh phúc dù có hóa thành tro thì đó cũng từng là những gì em đã trân trọng…
Bỏ lại phía sau niềm đau, em khoác lên mình sự mạnh mẽ, đúng là em còn rất yêu anh, nhưng không có nghĩa em sẽ không sống được nếu thiếu anh, muốn nhìn thấy em gục ngã chắc khó lắm anh à! Bởi chẳng ai dại dột chôn vùi mình trong tháng ngày dài hoang hoải, ai cũng muốn bình yên và em cũng không ngoại lệ.
Nếu ngày nào đó hạnh phúc anh đang chọn không bình yên và ấm áp như anh mong muốn anh sẽ hiểu được một phần nào đó những nỗi khổ tâm của một người nặng tình như em.
Võ Hồng Yến – Theo Girly.vn