Trưa, và nắng. Những thân bàng bao năm tháng qua vẫn đứng lặng lặng nhìn mỗi chuyến xe qua. Trưa nắng, có ai trong lúc tan tầm vội vã về nhà kịp ngước nhìn vào một bóng mát? Hoa rơi, thành từng vạt nhỏ, những ngôi sao trăng trắng li ti thả bộ vào lòng người một cái gì đó thật nhẹ nhàng, êm ái. Đời hoa chỉ có thế. Giản dị và bình yên. Một sắc hoa không sặc sỡ. Một màu hoa rất nhẹ, dung dị và ngây thơ. Những ngôi sao bé li ti ấy kết thành chùm lặng lẽ. Có đưa hương không? Chỉ thấy trong gió vời vợi một sự yên bình khôn tả, lặng lẽ, yên ắng mà thân gần. Tâm hồn người những chỉ muốn lắng lại.
Thân bàng cao quá! Trong tán lá đang xanh một màu mát dịu và trong trẻo kia, ta chẳng thể nào thấy được hoa. Ừ, ta bảo đời hoa là lặng lẽ mà, như một tâm hồn rất dịu nhẹ, sống thanh thản và thanh cao. Và khi hoa rơi rơi thật nhẹ, thật khẽ trong bóng mát dịu dàng và một chút gió nhẹ đưa chỉ vừa đủ mát, hoa chẳng phải thiên thần vì màu không chói sáng. Hoa đáng yêu như một cô em gái, mộc mạc và chân tình. Hoa đậu lặng lẽ trên bờ vai. Hoa là cô em gái ngoan hiền quá đỗi! Hoa ơi, có đôi lúc ta chỉ cần như thế. Một ai đó bên ta mà chỉ sự yên lặng cũng đủ. Êm ái và yên bình!
Hoa bàng, đã bao giờ hoa đậu vào một cõi lòng thương nhớ? Hoa cứ rơi vào đấy nhé! Làm cho nó sáng lên một chút, thanh thanh ngọt dịu. Hoa là một tâm hồn rộng mở. Một ngày, một ngày nắng như hôm nay, ta đi về trong mùa hoa bàng nở. Nắng sẽ ríu rít bước chân. Và em, hoa bàng cứ lặng lẽ làm một chút dịu dàng mát rượi phả vào lòng tháng ba chang nắng. Lại một vạt hoa rơi…
Ngọc Nho