ăn món mình thích, lấy người mình yêu

“Đôi chân trần tôi lướt nhẹ lên những hạt cát lao xao, gió ôm ấp, vuốt ve cơ thể, những hạt sương đêm theo gió lướt nhẹ như hôn lên làn da mái tóc, những đợt sóng hạnh phúc nhẹ nhàng lan tỏa bao bọc tâm hồn, nhẹ nhàng vỗ về trái tim tôi, từng đợt, từng đợt niềm hạnh phúc trong tôi trào dâng.

Tôi nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy cơ thể, từ từ ngước mắt lên nhìn vầng trăng bàng bạc trên bầu trời, tôi thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm đến lạ lùng không còn bon chen, không còn lo lắng, không còn ganh đua, chỉ còn cảm nhận thấy 2 từ hiện hữu “HẠNH PHÚC”.

thien dinh

Chưa bao giờ tôi cảm nhận được cảm giác này một cách thực sự, suốt 26 năm từ khi lớn lên cho tới lúc này đây tôi đã luôn băn khoăn hỏi điều mình muốn là gì? Tự đặt ra mục tiêu, tự thực hiện và rồi được một thời gian đôi khi có lúc là gần như ngay lập tức tôi lại băn khoăn tự hỏi liệu đó có phải điều tôi muốn hay không?

Khi quyết định dành ra 100 ngày “THIỀN, NHÌN, CẢM NHẬN, VÀ SUY NGHĨ” cũng chỉ là một quyết định thoáng qua trong đầu, vậy nhưng ngay lập tức tôi bỏ việc, thử nghiệm cuộc sống bằng những quyết định liều lĩnh như đi Nhật, tới 1 miền đất mới, con người mới, cuộc sống mới, không khí mới biết đâu rồi tôi sẽ tìm được mục đích, điều tôi muốn trong cuộc sống.

KHÔNG!!

Kể cả khi tôi quyết định trải nghiệm như vậy thì cũng như bao lần trước tôi lo lắng, băn khoăn, chán nản và tôi suy nghĩ từ bỏ hay không cái quyết định ngu xuẩn này.

 100 ngày ư? Liệu mình có trụ nổi 30 ngày hay không chứ?

Tôi trải qua cảm giác trầm cảm, đau khổ, lo lắng cùng cực. Tôi khóc hàng đêm, tới nỗi cơ thể tôi bị suy nhược, trong vòng 1 tuần đầu tiên của chiến dịch tôi bị tụt mất 3kg, ăn không ngon miệng, cảm giác thèm ăn không có, tôi ăn bất cứ thứ gì cũng giống như bò nhai rơi. Mất ngủ + không ăn được gì ngoài 1 tới 2 bát cơm/ngày khiến tôi trông nhợt nhat làm cho những người thân, bạn bè gặp tôi họ nói tôi bị sao vậy? ^^

Thiền cũng không giúp được gì cho tôi, mỗi đêm khi ngồi lắng lại đầu óc tôi như quay cuồng, tâm trí tôi lên tiếng “Hãy từ bỏ đi và QUAY LẠI làm Điểm của trước kia” nhưng rồi cũng có 1 giọng nói yếu ớt vang lên là gì tôi cũng không nghe được chỉ biết rằng nó chưa muốn tôi từ bỏ hành trình tìm được từ dành cho bản thân.

Suốt 60 ngày, không điện thoại, không internet, không than vãn, tôi cứ lầm lũi làm việc mình cần, sáng dậy thiền, ăn cơm, trưa ăn cơm, chiều nghe pháp nhà phật, tập thể dục, tối ăn cơm, thiền và khóc tới nửa đêm, nhìn mọi người, nghe mọi người nói chuyện, cảm nhận đươc năng lượng xấu xung quanh đang chui vào trong tôi.

Cứ như vậy, cứ như vậy cuộc sống của tôi trôi qua, tôi không thấy mình của trước kia mà giờ đây tôi là một Điểm khác, những cảm xúc tiêu cực tôi luôn nghĩ không bao giờ xuất hiện thì giờ đây chúng hiển nhiên như chính những bát cơm tôi ăn, đôi khi tôi còn nghĩ thật ra tôi sống để làm gì.

Rôi thì cũng tới, một bước ngoặt trong quá trình 100 ngày của tôi, người bác tôi đã biết và nói chuyện từ khi còn nhỏ mất đi. Bác là một người khổ, từ khi sinh ra tới khi mất đi gần 90 năm cuộc đời tôi không biết liệu có khi nào bác sướng không,

Tôi còn nhớ như in quá trình bác mất đi: ngày hôm đó bác qua nhà tôi hỏi mua cá về ăn nhưng tôi bảo thôi để cháu cho bác 2 con cá cháu đang rán, bác vui vẻ cầm về, tối hôm sau thì chị dâu tôi báo bác bị đi ngoài đầy ra nhà rồi, tôi chạy qua nhưng cũng không dám vào nhà bác vì mùi tanh bốc lên. Con dâu bác dọn dẹp, cho bác ăn, sáng hôm sau nữa thì bác vào viện.

Bác nằm trong viện 7 ngày, mẹ tôi vào ngủ với bác mấy đêm, có 1 lần tôi đưa mẹ đi và vào nhìn bác, khuôn mặt bác hốc hác, tôi nghe kể cứ ai biếu tiền là bác đút vào cạp quần, con trai thay quần cho, bác lắm chặt lấy có lẽ bác sợ bị lấy mất. ^^

Trong thời gian bác nằm viện nhà tôi cũng xao động, mọi người nói gia đình tôi bỏ thuốc chuột vào cá cho bác ăn, của cũng tội đúng là đợt này nhà tôi có đánh bả chuột vì vịt bị ăn nhiều quá. Bố mẹ tôi lo lắng, nói chuyện nhiều bà ấy mà chết ngay thì mang tiếng cả đời, vì không chỉ có bà ấy đi viện mà mấy con chó nhà chị con dâu bác ấy rồi mèo hàng xóm đều chết hết, trong làng có vài người mạnh dạn qua hỏi thăm sự tình xem có cho thuốc chuột vào cá cho bác ăn không, tôi không tham gia cuộc trò chuyện ấy và cũng không giải thích, như thường lệ tôi im lặng, tôi thấy mẹ tôi dằn vặt bố tôi “ông thấy chưa, đánh bả chuột thì phải thông báo trên loa chứ giờ chết chó mèo hàng xóm người ta đổi cho là biếu chị dâu cá tẩm độc kia kìa” lặng lẽ ngồi ăn cơm, tôi ngẩng mặt lên và nói “mẹ ạ, nhà mình vịt chết mình mới đánh trong nhà, không ai biết vịt bị cắn chết là do chuột hay chó mèo hàng xóm, nếu người ta sợ chó mèo chết thì họ phải đóng cửa bảo quản chó mèo cho cẩn thận chứ ai lại thả linh tinh như vậy để qua vườn nhà mình ăn bả chuột, còn bác ấy ăn cá là con rán chắc chắn không có thuốc men gì, nếu người ta tin nhà mình không giải thích người ta cũng tin, còn không tin giải thích cũng không tin nên không cần nói gì đâu”

Sau 7 ngày bác về nhà, mọi người làng xóm tới thăm, vài ngày sau bác mất. Vào cái đêm bác mất khi mọi người đang tụ tập bên nhà bác bàn chuyện ma chay, tôi ngồi thiền trên giường,  ngày hôm đó là ngày thứ 61, mọi thứ đều tĩnh lặng, suy nghĩ tôi ngừng lại “khi còn sống ước ao mọi thứ, chết một đồng một chữ không mang”, miệng tôi mỉm cười 2 từ “HẠNH PHÚC” tràn ra, tôi chạy ra ngoài bãi cát trước cửa, và giờ đây:

 Chân tôi lướt nhẹ lên những hạt cát lao xao, gió ôm ấp cơ thể tôi, những hạt sương đêm theo gió lướt nhẹ như hôn lên làn da mái tóc tôi, những đợt sóng hạnh phúc nhẹ nhàng lan tỏa bao bọc tâm hồn nhẹ nhàng vỗ về trái tim tôi, từng đợt, từng đợt niềm hạnh phúc trong tôi trào dâng.

Tôi nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy cơ thể, từ từ ngước mắt lên nhìn vầng trăng bàng bạc trên bầu trời, tôi thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm đến lạ không còn bon chen, không còn lo lắng, không còn ganh đua, chỉ còn cảm nhận thấy 2 từ hiện hữu “HẠNH PHÚC”

Tôi đã tìm được từ dành cho mình, đã tìm được điều mà mình mong muốn, tôi bỏ ý định đi Nhật, lấy lại tiền đặt cọc, dành nốt 39 ngày còn lại để “THIỀN,NHÌN, CẢM NHẬN, VÀ SUY NGHĨ” cũng trong khoảng thời gian này tôi làm mọi thứ nhẹ nhàng, vẫn là những câu chuyện như xưa và con người như xưa nhưng cách nhìn của tôi lắng đọng hơn, tôi nhìn vào cội người sâu xa của câu chuyện, không còn tham vọng như trước, bỏ bớt một phần sự sân si trong cuộc sống, học cách nói chuyện với cỏ cây, hoa lá, chim muông, và nói chuyện với chính mình, tâm bớt lăng xăng đi tôi thấy tôi đang sống ở một nơi tuyệt vời, buổi sáng tôi được đánh thức bởi tiếng chim hót, không khí trong lành, buổi tối với tay là có thể bắt được ánh trăng kia, mùi cỏ cây thoang thoảng quanh nhà,

Thi thoảng tôi nhớ Hà nội, tôi lại 1 mình bắt 1 chuyến bus kéo dài 3h để lên đó lang thang uống caphe sau đó đi về, nếu trước kia những chuyến đi của tôi là sự cô đơn, đôi khi về tôi nghĩ nhẽ ra chả lên nổi hứng đi như vậy, thì giờ đây vẫn là những chuyến đi nhưng là đi trong sự thanh thản bởi tôi có thể tự nói chuyện một mình, đôi khi tôi nghĩ về mình đôi khi về người và cũng đôi khi tôi tưởng tượng cỏ cây hoa lá đang nói chuyện gì với nhau.

Tôi đã hiểu được cuộc sống vốn vô thường, và vẫn như trước đây tôi hay nói sống trọn hôm nay đi bởi chắc gì đã có ngày mai, nhưng giờ tôi cảm nhận được nó là như thế nào, nếu trước đây chỉ là đọc sách vở tôi nói ra thì giờ nó là trải nghiệm khiến tôi cảm nhận được. Tôi tự hứa sẽ cố gắng tập được cho mình thói quen hạnh phúc trong từng giây mình sống, từng việc mình làm. Sống cạnh và chăm sóc những người tôi yêu vì chưa chắc ngày mai tôi còn cơ hội nói chuyện, hay nhìn thấy họ chứ đừng nói tới chăm sóc. Tuy rằng sẽ rất khó khăn và chưa chắc đã được nhưng tôi nghĩ khi hiểu được con đường mình đi rồi thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Khi mê  bùn vẫn là bùn

Ngộ rồi mới biết trong bùn có sen

 Nhật kí 100 ngày của tôi.

Rate this post

Viết một bình luận