Câu chuyện thứ nhất : Bức tường
Tiểu Bảo Bảo tên thật là Đoàn Bảo Bảo. Bé là con của mẹ Chấn Vinh và ba Nghi Ân.
Thực ra lúc đầu, bé định gọi mẹ Chấn Vinh là ba nhỏ Chấn Vinh cơ, nhưng ba Nghi Ân không có thích bé gọi như vậy, bắt bé phải gọi mẹ Chấn Vinh, nên thôi, vì bé là bé ngoan nên bé sẽ nghe lời ba Nghi Ân vậy.
Bé được ba mẹ dạy dỗ rất cẩn thận nha~. Suốt 2 năm rưỡi qua, ai gặp bé cũng khen bé dễ thương hết đó. Bé cũng rất ngoan nha, bé biết nói cảm ơn khi người khác làm gì hộ mình, biết nói xin lỗi khi mình sai, còn biết chào người lớn nữa đó!
Có một hôm, vào buổi tối trước khi đi ngủ, ba Nghi Ân theo thói quen luôn kể chuyện cho bé nghe. Trong truyện, có từ “bức tường” nghe rất lạ, bé chưa thấy bao giờ. Bé liền hỏi ba rằng bức tường là gì. Ba Nghi Ân trả lời bé rằng, bức tường là những mặt phẳng được dựng lên để ngăn cách một cái gì đó, thường rất thẳng. Bé nghe xong, gật gù gật gù ra hiệu đã hiểu. Nha, bức tường là một mặt phẳng được dựng lên, bé hiểu rồi!
Sau khi nghe ba Nghi Ân kể chuyện xong, mẹ Chấn Vinh vào để hôn chúc ngủ ngon Tiểu Bảo Bảo. Mẹ nhấc bé ngồi lên đùi mẹ, vuốt vuốt ve ve, vừa vuốt vừa tự khen tài nuôi con của mình với ba Nghi Ân. Hình như mẹ vừa mới tắm xong thì phải, mùi thật thơm á~. Bảo Bảo thấy vậy dụi a dụi vào lồng ngực mẹ Chấn Vinh, tranh thủ hít hít ngửi ngửi hương sữa tắm lavender của mẹ. Dụi dụi được một hồi, bé quay ngoắt ra phía ba Nghi Ân, mắt sáng rỡ như vừa tìm được thánh địa mới.
“Ba Nghi Ân này, ngực mẹ Chấn Vinh cũng giống bức tường á!” Bé thích chí reo lên, không để ý đến hai vị phụ huynh nhà mình mặt đang dần biến sắc. “Thật giống như ba nói nha, ngực mẹ cũng rất phẳng, rất là phẳng~, vậy đó gọi là bức tường đúng hông? Đúng hông ba?”
Bé híp mắt cười, không để ý rằng mẹ mình đang lườm ba ba tội nghiệp đến rợn cả tóc gáy. Mẹ quay sang cười thật dịu dàng với bé, hôn bé một cái thật kêu, rồi xách tai ba ra khỏi phòng, không quên nói chúc ngủ ngon và tắt đèn cho bé. Bé nằm trên giường thầm nghĩ, mẹ Chấn Vinh rất đẹp, rất tốt á~ Bé là bé yêu ba mẹ của bé nhất đó!
Sáng hôm sau, Tiểu Bảo Bảo thức dậy từ rất sớm. Bé đang định chạy sang phòng ba mẹ khoe thì bỗng nhìn lên sô pha phòng khách tự hỏi, tại sao mùa đông lạnh như vậy mà ba Nghi Ân lại ra đây ngủ nhỉ?
—
lại giải nghĩa chút chíu~
khúc bé bảo nói ngực mẹ chấn vinh phẳng như lời ba nói ấy, ý bé là ngực mẹ chấn vinh phẳng như bức tường mà ba nói, còn mẹ chấn vinh thì lại hiểu thành ngực mẹ phẳng như ba nói (tưởng chồng ẻm chê ẻm lép) nên mới tức thế =)))
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…