Từng là người rất thích chơi game có thể nói là nghiện game nhưng dần dần nó không còn cảm hứng để chơi game nữa. Thật là lạ phải không?
Chắc ở đây ai cũng đã từng nghiện chơi game hoặc ít nhất một lần đụng đến game rồi nhỉ? Tôi thì không đến nỗi nghiện mà chỉ dừng lại việc thích chơi game. Ở trong thời gian đó những lúc rảnh tôi đều chơi game nhiều lúc còn bỏ chuyện học hành qua một bên mỗi khi có ai đó rủ tôi chơi.
Tôi thuộc dạng được tiếp xúc với máy tính và điện thoại thông minh cũng như là internet từ khá là sớm so với bạn bè đồng trang lứa lúc bấy giờ. Và lúc tôi biết đến game và thích chơi game từ thời đấy, lúc đó tôi cũng chưa có biết nhiều về game đặt biệt là game online, khi ấy tôi chơi những game có sẵn trong máy như Pikachu, kim cương, bắn gà và xếp bài,vv… Lúc ấy tôi chơi rất ít gần như tôi dành thời gian ra để coi youtube nhiều hơn. Cho đến khi tôi được trải nghiệm game online cùng những người bạn, nhớ không lầm game đầu tiên chơi là đột kích một tựa game bắn súng huyền thoại mà thời điểm đó vô cùng nổi, nó thịnh hành đến nỗi ra đến tiệm net nào ít nhất 80% số máy được bật đều chơi thậm chí hồi đấy tiệm tui hay chơi còn có tổ chức giải cho anh em cùng tham gia. Từ đó tôi được tiếp xúc với thể loại game online và tôi dần dần cùng những người bạn của mình tham gia vào nhiều trò chơi online hơn nữa có thể liệt kê những tựa game rất nổi thời đó như liên minh huyền thoại, gunny, võ lâm truyền kỳ,vv… Ở thời gian đó thật sự tôi bị cuốn vào nó và có thể nói là bị nghiện nhưng mà cái tôi thật sự nghiện ở đây là cái không khí anh em bạn bè chơi với nhau, sự vui tươi hồn nhiên của tuổi mới lớn, tiếng reo hò mỗi khi thắng trận hay những lời động viên cho nhau khi thua trận, đó cũng là khoảng thời gian mà đẹp nhất và nhớ nhất cho đến bây giờ.
Thời gian cứ trôi qua và bữa tiệc nào thì cũng có lúc kết thúc chúng tôi dần lớn lên và mỗi đứa đều có những định hướng cũng như là suy nghĩ khác nhau về chơi game. Tuy chúng tôi vẫn còn chơi với nhau nhưng tôi có cảm giác không còn vui vẻ như trước nữa, nó khiến tôi trở nên không còn thích chơi game nữa. Thay vì chơi game để vui để giải trí thì bây giờ bọn tôi chơi với nhau chỉ để thắng không còn quá nhiều tiếng cười như trước mà đổi lại những câu chửi toxic khiến mỗi trận game trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Sự chán nản cũng từ đây mà ra không còn nhiều không khí vui vẻ như trước và đến một ngày tôi thật sự không còn hứng thú gì về chơi game nữa. Tuy nhiều sở thích về game trong tôi vẫn còn bằng chứng là tôi vẫn thường xuyên xem cũng như là cập nhật tin tức về game.
Cảm giác mỗi lần tôi vào game chơi như không phải để giải trí mà là tạo thêm cho mình áp lực vậy, những tình huống troll nhau đầy tiếng cười cũng dần ít đi khiến cho mỗi trận game trở rất áp lực nó khiến bạn phải tập trung cao độ để không phải mắc những sai lầm nghiêm trọng nào trong trận đấu đó việc đó làm tôi trở nên rất căng thẳng và dần dần tôi sợ mỗi khi vào game.
Đọc đến đây chắc cũng nhiều người đồng cảm với tôi, thứ mà tôi nghiện thất sự không phải là game mà là cái không khí chơi vui vẻ với nhau không nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện thắng thua miễn được chơi với nhau là được, nhiều khi 5 thằng chia nhau chai sting lon rồng đỏ để uống cùng nhau chơi hết giờ rồi cùng nhau về kể về những tình huống dỡ khóc dỡ cười. Còn bây giờ ai cũng có máy riêng công việc riêng và không còn những net chung nữa nên cái không khí như hồi xưa cũng không còn nữa.
Câu chuyện của tôi hy vọng nếu có bạn nào còn và đang còn có những người anh em chơi game với nhau vì giải trí không suy nghĩ nhiều về việc thắng thua thì hãy trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ ấy vì sau này không biết khi nào nó sẽ kết thúc những tháng ngày vui vẻ đó đâu.