[BSD/Soukoku] Fanfic : No-Show

  • Tác giả: writingfromtheshadows
  • Bài gốc: https://archiveofourown.org/works/15510393
  • Fandom: Bungou Stray Dogs (Asagiri Kafka)
  • Pairing: Soukoku [DaChuu]
  • Tags: tra tấn
  • Summary: Việc Dazai biến mất đột ngột khá phổ biến đối với trụ sở thám tử, cho đến một lần Dazai trốn việc lâu đến bất thường thì mọi người bắt đầu rục rịch lo lắng. Nhờ vào gợi ý của Ranpo, Atsushi đã tìm đến vị quản lí có chiểu cao khiêm tốn nhất của Mafia Cảng. =))

Bài tham gia tuần lễ Cá Sên – Ngày 7 – Đề tài tự do
Đáng lẽ mình đã thầu thêm hai cái dou rồi nhưng do vài sự cố nên ừm … tiếc gì đâu á 😭

“Thằng hâm lười biếng ấy vẫn không vác mặt đến đây hôm nay, tôi phải đích thân kéo cậu ta đến văn phòng mới được.” Lời phàn nàn lẩm nhẩm của Kunikuda không nhận được bất kì lời hồi đáp nào từ cả phòng.

Liếc nhìn xung quanh, rõ ràng là chẳng có ai mảy may lo ngại dù chỉ là một tí về sự vắng mặt của Dazai, một việc dễ hiểu thôi. Trốn việc, hay trọn vẹn biến mất mấy ngày trời, theo nghĩa nào đó là một nét riêng của cái người tên Dazai, và Atsushi đã không đếm nổi số lần cấp trên của mình biến mất tăm để rồi Open lại hai ngày sau mà chẳng hề chăm sóc bao lâu đã trôi qua .
Tất nhiên là lúc nào cũng có điều đáng quan ngại chứ. Dazai hoàn toàn có thể chỉ đơn thuần là chán thao tác sách vở và chờ đến khi Kunikida nổi xung rồi làm thay luôn phần mình. Và, hoàn toàn có thể, một trong những dự án Bất Động Sản tự tử theo chủ nghĩa chiết trung của Dazai đã thực sự hiệu nghiệm, hoặc ghê gớm nhất là anh bị vướng vô một tình thế bất lợi và đang gặp khó khăn vất vả khi xử lý .
( Đó là những năng lực luôn luôn khiến Atsushi bồn chồn )
Khả năng sau cuối là Dazai đã cải tổ tác phong thao tác của mình và đã bị bắt khi đang rình mò vụ gì đó — nghe có vẻ như xa vời khi Yokohama đã trở nên khá yên bình trong mấy tuần gần đây mà không có bọn Chuột sục sạo phá phách xung quanh .
Trong ba cái năng lực này thì cái tiên phong coi bộ khả thi nhất nên Atsushi lại yên tâm hướng mắt về phía bàn thao tác .
Một tuần không thấy hay nghe gì từ Dazai thì khá thông thường, và chắc như đinh là anh chẳng chịu thao tác bù đâu. Khi anh quay về văn phòng tuần sau, Atsushi hoàn toàn có thể sẽ phát hiện cảnh Kunikida đang nỗ lực rất là để băm vằm Dazai vì cái tội trốn việc .
Đó là chuyện thông thường ở một nơi không bình thường như Trụ sở Thám tử Vũ trang .
Dazai không có Open lại ở trụ sở vào tuần tiếp theo .
Mười bốn ngày không có bất kỳ tín hiệu nào cho thấy Dazai còn sống không phải là không có tiền lệ, nhưng đó là quãng thời hạn dài nhất mà Atsushi đã trải qua mà không có một miếng tin tức gì từ cấp trên của mình .
Kunikida có vẻ như vẫn chưa lo ngại gì cả — dù cho bất mãn ngày càng tăng bởi đám việc làm chất đống trên bàn Dazai qua ngày. Bác sĩ Yosano bình phẩm bâng quơ là ‘ hơi lạ ’ vì họ vẫn chưa nghe thấy tin tức gì từ Dazai. Kyouka thì cứ liếc mắt qua lại cánh cửa và bàn thao tác của Dazai như thể trông mong anh sẽ trườn vào bất kỳ khi nào hoặc Open một cách huyền bí không lời báo trước .
Mốc hai tuần khởi đầu làm ruột gan Atsushi lộn nhộn. Tình huống này làm cậu thấy ngứa ngáy và trở nên ngày càng không dễ chịu .
Cậu chẳng nói gì cả .
Sau cái lần tiên phong Dazai biến mất và trụ sở được đánh bụi khi Dazai Open trở lại với một mẩu thông tin cực kỳ có ích, Atsushi đã biết được mình nên ở vị trí nào trong những trường hợp như này. Nếu, hay khi nào, giám đốc quyết định hành động rằng sự vắng mặt của Dazai là một điều đáng quan ngại thì cả trụ sở sẽ bắt tay vào tìm hiểu cho đến khi không còn thời cơ nghe thấy chất giọng bỡn cợt hay làm phiền Kunikida nữa .
Dù thế nào thì ngậm miệng lại không có nghĩa là Atsushi sẽ ngừng suy tính mọi năng lực hoàn toàn có thể .
Lỡ như, hiện tại, có gì đó không ổn đã xảy ra với Dazai thì sao ? Lỡ như sự quen thuộc mà trụ sở dành cho mấy buổi vắng mặt của Dazai đang phản tác dụng và để một nhóm hay cá thể nào đó làm hại Dazai mà không mảy may sợ hãi anh đang bị bắt thì sao ?
Mặc dù Atsushi biết rõ Dazai hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình nhưng cậu vẫn không hề rũ bỏ cảm xúc đăm chiêu khi bước ra khỏi trụ sở vào thứ sáu mà vẫn chưa biết cấp trên của mình đang ở đâu .
Trên đường về kí túc xá, Atsushi nỗ lực gọi Dazai. Điện thoại réo lên từng hồi chuông trước khi chuyển sang hộp thư thoại, và cậu thở dài một hơi .
Dazai ổn mà. Cậu chỉ đang làm quá lên .
“ Atsushi-kun. ” Khi nghe đến tên mình, Atsushi ngước mặt khỏi đám sách vở chưa nhúc nhích được tí gì để phát hiện ánh nhìn sắc bén từ giám đốc. “ Cậu có nghe gì về Dazai gần đây không ? ”
Mắt Atsushi lướt qua cái bàn trống trơn bên cạnh mình ( đám sách vở đã biến mất vì Kunikida không hề chịu được nữa vào ba ngày trước và xử lí hết đám đó ). Đã mười tám ngày kể từ lần cuối Dazai đến nơi thao tác, lâu hơn bất kỳ ai từng biết, và sự lo ngại đã làm cho cậu nhấp nhỏm không yên, khó lòng tập trung chuyên sâu vào việc làm .
“ Không ạ, thưa ngài. ” Atsushi thừa nhận, giọng nhỏ nhẹ .
Ngài giám đốc gật đầu nhẹ và xoay người lại, gọi Kunikida vào văn phòng mình. Khi cánh cửa đóng lại, Atsushi liền xả hơi, tự vấn xem mình có lí do chính đáng gì để chăm sóc đến sự sống còn của Dazai không .
Kyouka đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng của văn phòng, môi dưới hơi mím lại, rõ ràng là cô bé đã lo ngại về Dazai nhiều như Atsushi. Tanizaki thì nhìn ra ngoài hành lang cửa số, lông mày nhíu lại khi gõ tay lên mặt bàn .
Kenji là người tiên phong mở miệng, “ Đã một thời hạn dài anh Dazai không ở đây rồi. Mọi chuyện ổn không nhỉ ? ”
“ Dazai-san khi nào cũng biến mất tăm hết á, ” Naomi vấn đáp, ngay cả cô cũng có vẻ như không tin lời mình lắm .
Cánh cửa dẫn đến phòng giám đốc mở ra lần nữa và Kunikida bước ra, mắt quét qua mọi người trước khi lầm bầm, “ Nếu mấy người có thời hạn buôn chuyện thì nên tập trung chuyên sâu thao tác đi. ” Chỉ hoàn toàn có thể, anh rời đi, rút chiếc điện thoại thông minh ra khỏi túi khi bước ra ngoài .
Có tiếng khụt khịt gần hành lang cửa số. “ Ngu ngốc. ”
Atsushi nhìn qua, kinh ngạc khi thấy Ranpo có vẻ như ít chăm sóc tới chuyện gì đang xảy ra. Vị thám tử trườn về phía trước trên ghế ngồi, đầu dựa trên một tay và kính lấp lóa một cách nguy khốn trên sống mũi .
“ Cậu ta không tìm được đâu, ” Ranpo trầm ngâm .
“ Anh có biết Dazai-san đang ở nơi nào không ? ” Atsushi hỏi .
Mắt sáng xanh lơ lười biếng liếc qua Atsushi. “ Anh ấy không đi lòng vòng quanh nhà ở của mình đâu, hiển nhiên rồi. Nơi ảnh đang ở hiện giờ là …. không ai ở đây có đủ suôn sẻ để tìm ra đâu. ”
“ Nhưng nếu anh ấy đang gặp nguy hại thì tất cả chúng ta phải trợ giúp gì chứ. ” Sự phản đối đến Kyouka, người nãy giờ chỉ ngồi lườm Ranpo .
Ranpo nhún vai và xoay người trên ghế, đung đưa hai chân. “ Trụ sở thám tử không phải là tổ chức triển khai thích hợp cho việc này đâu. ”
Trước lời nói của Ranpo, trong đầu Atsushi bỗng nảy ra một ý tưởng sáng tạo và cậu lập tức moi ra cái điện thoại cảm ứng từ trong túi, gửi tin nhắn cho một người liên hệ không tên .
Chuuya đã không nghe tin tức gì từ Dazai đã ba tuần nay và anh dành hai tuần ở đầu cuối để làm một việc hoành tráng là giả bộ rằng anh đếch chăm sóc đến khi nào mình mới được biết tin về thằng khốn quấn băng đó .
Anh biết điều này sẽ xảy ra mà. Ngay khi vừa xử lý xong mớ nguy khốn từ Dostoevsky và đám chuột của hắn, Dazai liền trườn vào đời sống của Chuuya với nụ cười đáng ghét hay phô ra trước mặt anh nhưng không chịu san sẻ xem trò đùa ấy là gì. Dù cho anh mạnh mồm phản đối về Dazai đến thế nào, Chuuya cũng chưa khi nào có hành động gì rõ ràng trong việc Dazai thường ghé qua quán bar thương mến của anh hay đột nhập vào nhà ở, hay ‘ ngẫu nhiên ’ đụng mặt nhau trong khi làm trách nhiệm .
Sự hiện hữu quen thuộc của Dazai đã biến mất quá lâu đến mức Chuuya không chắc mình đã chuẩn bị sẵn sàng để từ bỏ chưa. Anh đã biết điều đó, ở một điểm nào đấy, rằng Dazai sẽ cảm thấy căng thẳng mệt mỏi khi suốt ngày quấy rầy Chuuya và sẽ lại biến mất một lần nữa .
Nhưng anh chẳng thể đoán trước nó lại đến sớm thế này : còn chưa đến một tháng sau .
Khá là ngứa ngáy. Trong thâm tâm, Chuuya không định vờ vịt theo hướng khác. Có điều gì đó ở Dazai Osamu quá khó để cưỡng lại, và việc đấy được chứng tỏ bằng cả đống người sẵn sàng chuẩn bị bám dính lấy từng chữ của thằng khốn đó. Từ Akutagawa đến Nakajima, hay thằng tập sự ngu ngốc mới của gã và đám đồng nghiệp ở trụ sở thám tử đều coi trọng cái tên cựu quản lí này và có vẻ như không ai trong số đó có ham muốn đá đít gã ra khỏi đời sống của mình mặc cho sự hiện hữu của gã có gây hại ra làm sao .
Chuuya cũng không phải là một ngoại lệ, anh chỉ cẩn trọng hơn thôi : anh đã tận mắt chứng kiến cách Dazai thao túng và tận dụng con người như thế nào .
Anh đã biết chuyện này thế nào cũng xảy ra, và Chuuya chẳng định làm gì với cái viễn cảnh hiển nhiên này đâu .
“ Chuuya-san ? ”
Liếc nhìn lên, Chuuya nhướng mày khi thấy một người con trai đang lượn lờ bên ngoài cánh cửa văn phòng chưa đóng của mình. Anh và Akutagawa không thường đụng độ nhau trong việc làm hằng ngày, nhưng sự hiện hữu của Akutagawa ở đây là một việc đáng quan tâm bất kể lí do là gì .
Chuuya ra hiệu cho cậu vào trong, chờ đến khi Akutagawa đến cách bàn của mình vài bước chân rồi mới mở miệng. “ Có chuyện gì ? ”
Akutagawa lục lọi bên trong chiếc áo khoác, liếc nhìn qua vai trước khi đưa cái điện thoại thông minh ra. “ Nhóc ấy nghĩ rằng việc này quan trọng. ”
Sự tò mò đã lên đến đỉnh điểm, Chuuya nhận lấy cái điện thoại cảm ứng, thấy thú vị khi thời hạn thực thi cuộc gọi đã cách đó gần một tiếng và số danh bạ không có tên. Anh giữ nó bên tai mình .
“ Nakahara đây. ”
Đầu dây bên kia có tiếng hít thở stress trước khi một giọng nói khá quen thuộc cất lên, “ Tôi xin lỗi vì đã làm phiền việc làm của anh, Nakahara-san. ”
Liếc nhìn Akutagawa, Chuuya nhíu mày suy tư khi cố xác lập danh tính người gọi. Sau vài giây trầm ngâm, anh cất tiếng. “ Có phải là người hổ đến từ trụ sở thám tử không ? ”
Akutagawa gật đầu nhẹ khi Nakajima Atsushi vấn đáp, “ Vâng, đúng thế. Tôi gọi đến vì Dazai-san đang mất tích. ”
Cái tên đó là thứ sau cuối mà Chuuya muốn nghe tại thời gian này và anh cau có đáp. “ Gã biến mất vào mọi lúc, trụ sở thám tử phải quen dần với việc đó rồi chứ. ”
“ Không lâu như thế này. Không ai nghe gì từ anh ấy đã hai mươi ngày rồi, ngay cả giám đốc cũng lo ngại. ”
Hai mươi ngày thì … không bình thường thật, và Chuuya không hề chối được. Tựa sống lưng vào ghế, anh xem xét sang một góc nhìn khác. “ Vậy tại sao ông giám đốc của mấy người không đi tìm thằng hâm đó đi ? ”
“ Ông ấy đang cố gắng nỗ lực, Kunikida cũng đang nỗ lực, nhưng họ sẽ không tìm đủ nhanh đâu. ”
“ Và điều gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ làm được ? ”
“ Anh là người quen biết Dazai-san lâu nhất, và anh hẳn là có những nguồn thông tin tốt hơn để tìm kiếm. Làm ơn đấy, Nakahara-san. ”
Chuuya chớp chớp mắt khi xem xét lời đề xuất. Trải qua ba tuần mà không có tin tức gì về Dazai chẳng phải việc gì kì khôi lắm so với anh. Dù sao thì tên khốn đó đã lặn mất tăm trong bốn năm mà không nói tới nửa chữ, và Chuuya đã đếm ngược từng ngày chờ đến khi gã lặp lại cái hành vi biến mất đó .
Nhưng gần ba tuần mà không ai nghe gì từ Dazai, không có một manh mối gì lý giải cho sự biến mất như trong vụ Mimic bốn năm trước thì quả là mùi chơi khăm thoang thoảng đâu đây .
Thở dài bất lực, Chuuya đáp, “ Rồi, tôi sẽ đi tìm tên hâm đó. Đừng có kinh ngạc quá khi tôi tìm thấy gã đang chổng vó lên trời ở một dòng sông vớ vẩn nào đấy nhé. ”

“Cảm ơn anh!”

Khẽ khước từ trước sự cảm kích của đứa nhỏ, Chuuya kết thúc cuộc gọi, úp điện thoại thông minh lại trong tay khi thăm dò Akutagawa, cố gắng nỗ lực tâm lý xem làm thế nào để xử lý vụ này một cách kín kẽ nhất hoàn toàn có thể. Dù Boss có vẻ như không muốn thấy Dazai chết, việc sử dụng những nguồn lực của Mafia để tìm kiếm kẻ phản bội điêu luyện trong việc tránh mặt khỏi sự theo dõi trong quá khứ là một tiêu tốn lãng phí, và nếu có gì không ổn, Chuuya thà lảng tránh sự chậm trễ còn hơn là đợi Mori chấp thuận đồng ý .
“ Tôi sẽ mượn thuộc cấp của cậu, cái cô tóc vàng ấy. ” Akutagawa hơi nhíu mày nhưng cũng gật đầu, nhận lại chiếc điện thoại cảm ứng khi Chuuya liên tục. “ Và cậu đã không nghe thấy một chữ gì trong cuộc hội thoại vừa nãy. Hoàn toàn bí hiểm, rõ chứ ? ”
“ Đã rõ. ”
Chuuya đứng lên, với lấy cái mũ cùng áo choàng và adrenaline mở màn sôi lên trong huyết quản khi anh lao vào cuộc săn. Nếu có gì xảy ra với tên khốn ấy, anh sẽ là người phát hiện nhanh hơn bất kể ai trong trụ sở thám tử, nhóc người hổ đúng về điểm đó .
Và nếu có gì thực sự xảy ra với Dazai thì … Chuuya không được cho phép mình đắm chìm trong năng lực đó. Anh còn công chuyện phải xử lí .
Cuộc tìm kiếm của Chuuya dẫn anh tới một khu bệnh viện bỏ phí cách ba mươi phút lái xe từ TT thành phố. Để lại Higuchi với những hướng dẫn làm thế nào để xe liên tục chạy lòng vòng đến khi anh trở lại, Chuuya trèo qua một hành lang cửa số tầng ba, đậu xuống một hiên chạy dọc vắng vẻ mà không có một ý tưởng sáng tạo rõ ràng nào về chuyện gì hoàn toàn có thể chờ đón anh ở bên trong .
Yên tĩnh đến lạ mắt .
Mỗi lần Chuuya quẹo sang một góc nào đó, anh lại sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc phục kích, nhưng khoảnh khắc đó không khi nào xảy ra cả .
Anh chẳng thấy một cái bóng nào khi lướt dọc hiên chạy dọc. Không có một tín hiệu nào cho thấy tòa nhà này đã được sử dụng lại từ khi bệnh viện đóng cửa. Anh không thấy gì chứng tỏ rằng đây là một cuộc săn lùng chính đáng hơn là tiêu tốn lãng phí thời hạn .
Nếu chả phải vì Dazai Osamu có thói quen bay nhảy ở những nơi mà không ai nghĩ ra thì Chuuya đã quay gót đi thẳng không một chút ít chần chừ rồi .
Không có thời hạn để mở từng cửa nhưng khi Chuuya đi ngang qua một góc kín kẽ ở sảnh thứ hai, anh phải dừng lại, linh cảm mách bảo rằng chỗ này đáng để bỏ công ra kiểm tra đấy. Lội ngược lại, Chuuya thử xoay tay nắm cửa nhưng phát hiện ra nó bị khóa .
Với năng lượng của mình, phá cửa là một việc thuận tiện và máu trên mặt Chuuya rút hết đi khi cảnh tượng bên trong phòng đập vào mắt anh .
Thật đáng quan ngại khi tình cảnh này rất giống lần tiên phong họ mặt-đối-mặt với nhau kể từ khi Dazai rời Mafia Cảng. Chính giữa đống nhơ nhuốc của căn phòng là Dazai bị xích vào bức tường đối lập cánh cửa .
Tất nhiên là có độc lạ chứ. Dazai trông như ngồi trên mặt đất hơn là bị treo ngược từ cổ tay, việc đó làm lộ ra một chân của gã lủng lẳng ở góc nhìn kì quặc, đã gãy. Những tín hiệu rõ ràng — chết tiệt, Chuuya thậm chí còn còn không hề đếm được — của những cuộc tra tấn rải rác khắp người Dazai, vật chứng là những vết máu khô màu nâu hồng, hơi thở hổn hển, những vết bầm tím và có vẻ như là ba hay bốn ngón tay bị bẻ .
“ Vãi cớt, ” Chuuya thầm thì, lao về phía trước và quỳ gối ngang tầm với Dazai. “ Chuyện quỷ gì đã xảy ra vậy hả ? ”
Đầu của Dazai nghiêng sang một bên, vẫn đung đưa trên lồng ngực như thể sức nặng của nó là quá mức chịu đựng của cần cổ. Máu vẫn chảy dài từ vết cắt trên trán qua hai mắt của gã một cách thảm thương, bộc lộ qua ánh nhìn đỏ ngầu khi ngước lên, Gã đàn ông to lớn khạc ra một tiếng cười trầm thấp nghe như đang ho, bộc lộ của việc dây thanh âm bị căng lên, chứng tỏ rằng tên khốn nào đó đủ cao thâm để khiến một gã máu lạnh như này phải hét lên .
“ Tôi đang nghi mình bị ảo tưởng khi nấm-lùn đến đây vì tôi đấy, ” Dazai lầm bầm, giọng đượm vẻ thú vị. “ Như thể Chuuya không yên lòng khi rời bỏ tôi vậy. ”
“ Ảo tưởng ? ” Chuuya lặp lại với chính mình. Lờ đi hồi chuông cảnh báo nhắc nhở, anh vươn tay ra, nâng đầu Dazai lên để họ mắt đối mắt với nhau. “ Tôi đang ở ngay đây, ngốc ạ. Tôi đang cố đưa anh ra khỏi đây đấy. ”
Một tiếng cười khác. “ Chuuya sẽ không đến vì tôi đâu. Lẽ ra không ai chăm sóc đến việc tôi mất tích mới phải, mới có hai tuần mà. ”
Mắt Chuuya mở to. Nhóc tóc trắng chắc như đinh đã nói là Dazai mất tích gần ba tuần cơ mà. Đối với việc Dazai lặn mất tiêu cả tuần trời, mất khái niệm về thời hạn thì những thương tổn mà Dazai phải chịu đựng có vẻ như nhiều hơn số lượng thương thích ở ngoài .
Nhưng trở nên cẩn trọng không giúp được gì cho hai người, và Chuuya để bản năng tiếp quản. Lầm bầm ‘ Im đi ’ với Dazai, anh nhanh gọn tháo còng ra khỏi tay chân gã trước khi vòng tay đỡ lấy Dazai .
Gã đàn ông cao khều bất động toàn tập, thậm chí còn còn không tự quàng tay qua vai Chuuya được. Gã cũng không phản ứng chút nào khi được nhấc lên, chỉ đơn thuần là nghiêng đầu sang một bên để tựa vào ngực Chuuya — anh tự hỏi không biết gã có nhận ra cách trái tim anh đang đập hay không .
Khi còn là cộng cự, hai người họ nhiều lúc xong việc trong thực trạng tàn tạ, bị đánh bầm dập và có khi là đến độ gãy tay gãy chân. Nhưng họ là một cặp với nhau, với niềm tin rằng chỉ cần thao tác chung thì họ hoàn toàn có thể xử lí mọi trường hợp dù nó có hóc búa cỡ nào .
Thế mà Dazai đã phải chịu đựng chuyện này một mình, trọn vẹn tin rằng Chuuya sẽ để gã ở đây đến mục ruỗng .
Suy nghĩ đó làm ruột gan Chuuya cồn cào khi anh bế Dazai ra khỏi phòng và vận động và di chuyển nhanh nhất hoàn toàn có thể để ra khỏi tòa nhà và tiến về cái xe hơi vẫn đang lượn lờ ngoài đường .
Trèo lên ghế sau, Chuuya để chân Dazai duỗi thẳng trên ghế và giữ cho đầu gã cố định và thắt chặt .
‘ Lái đi. ” Anh ra thông tư mà không ngước lên khỏi đôi mắt nâu nóng giãy đang nhìn chăm chăm vào anh như thể chúng chả thấy gì cả .
Dazai đã bị giam trong nơi đó trong bao lâu rồi ? Chúng đã tra tấn gã trong bao lâu ? Chúng thậm chí còn muốn cái quái gì chứ ?
Những câu hỏi lộn nhào trong đầu Chuuya cẩu thả như cách Higuchi lái xe, một sự tĩnh mịch dị thường bao trùm cả đám. Đặc biệt, câu hỏi khiến Chuuya lạnh sống lưng là : chuyện gì hoàn toàn có thể xảy ra nếu Nakajima không liên lạc với anh ?
Nếu không được thúc giục, Chuuya đã hoàn toàn có thể để ba tuần nữa, hay có lẽ rằng một tháng nữa, mới mở màn đi khám phá về sự biến mất của Dazai. Chết tiệt, anh thậm chí còn còn chẳng biết là Dazai đang mất tích, nghĩ rằng gã chỉ đơn thuần là chơi đùa chán chê với Chuuya và chuyển sang quấy rầy ai khác .
Higuchi đưa họ đến điểm hẹn theo thỏa thuận hợp tác khởi đầu, đỗ xe bên ngoài một cứ điểm bảo đảm an toàn hiếm khi dử dụng rồi liên tục lên đường quay về trước khi sự vắng mặt của cô trở nên đáng quan tâm. Gần hai mươi phút sau, một vị bác sĩ đáng đáng tin cậy và kín kẽ Open, mới liếc qua Dazai một cái đã Kết luận ngay rằng gã bị thương quá nặng để Chuuya tự xử lí và anh chỉ hoàn toàn có thể đứng nhìn từ ngưỡng cửa phòng ngủ. Vị bác sĩ thao tác nhanh gọn, khâu lại và băng bó những vết thương, cố định và thắt chặt xương gãy và xử lí nhiều thương tổn nhất hoàn toàn có thể .
Khi vị bác sĩ xử lí xong, Chuuya dẫn ông quay lại phòng chính của căn hộ cao cấp nhỏ này, rút ví ra thanh toán giao dịch những ngân sách điều trị cho ông. “ Bao lâu thì gã mới tỉnh dậy ? ”
Ông chần chừ, lôi cuốn ánh nhìn của Chuuya khi đề cập đến giải pháp tối ưu nhất bằng vẻ mặt nghiêm trọng. “ Cái đấy thì … khó nói lắm. Mức độ thương tích của anh ta đặc biệt quan trọng đáng quan ngại và hầu hết vết thương đều không được xử lí trong nhiều ngày. Ngoài ra thì anh ta cũng bị thiếu ăn và mất nước nữa, do đó tôi ý kiến đề nghị đưa ngay đến bệnh viện. ”
Chuuya ném cho ông một ánh nhìn khô khốc. “ Nếu tôi dự tính đưa gã đến bệnh viện thì ông đã chẳng ở đây rồi. ”
“ Tất nhiên, tất yếu rồi. ” Vị bác sĩ liếc nhìn căn phòng ngủ sau sống lưng Chuuya. “ Tôi e rằng mình không hề mạo hiểm đoán về thực trạng của anh ta hiện tại được. Nếu có tỉnh dậy thì anh ta sẽ cần nước sớm nhất hoàn toàn có thể và quay lại chính sách ăn tiêu chuẩn thông thường. ”
“ Nếu ? ”
“ Nếu anh ta không tỉnh dậy trong hai ngày tới, liệu pháp truyền tĩnh mạch ở bệnh viên là lựa chọn duy nhất của anh để duy trì sự sống cho người này. ”
Chuuya đưa tiền mặt ra với một cái gật độc cộc lốc, cảm ơn bác sĩ đã trợ giúp và dẫn đường cho ông ra khỏi cửa. Không cần thêm thông tin về việc ai đã mang Dazai đi, đưa gã đến bệnh viện thì quá rủi ro đáng tiếc. Trong bệnh viện công cộng, sự bảo đảm an toàn của Dazai sẽ chuyển qua tay trụ sở thám tử và họ hiển nhiên chẳng thể bắt kịp được tình hình hiện tại .
Tự chửi thề với chính mình, Chuuya quay lại căn phòng ngủ. Do không được sử dụng tiếp tục, căn phòng hơi thiếu đồ vật, tuy nhiên Chuuya cũng tìm được một cái ghế được đặt cạnh giường khi vị bác sĩ thăm khám, và anh thả người xuống đó .
“ Một ngày nữa là anh sẽ phải ngừng cái trò không dễ chịu này đấy nhé, ” Chuuya thủ thỉ với người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự .
Không có lời trả lời nào cả .
Và cũng không có nốt vào ngày tiếp theo, bất kể bao lời sỉ nhục anh ném về phía giường ngủ. Anh nghỉ tiếp một ngày, không dám để Dazai một mình khi gã quá yếu ớt và không thông tin cho người hổ biết về tác dụng tìm kiếm của mình .
Sau tổng thể những cuộc chuyện trò về cái chết và mong ước được chết của Dazai, sau tổng thể những nỗ lực tự tử mà họ đã cùng trải qua trong thời kì Song Hắc, Chuuya nghĩ mình chưa khi nào thấy Dazai trông nhợt nhạt, quá gần ngưỡng cửa tử thần như giờ đây, và cái thực sự rằng Chuuya đã dành hai tuần cuối tự thuyết phục mình rằng Dazai chỉ đơn thuần quay sống lưng đi chơi trong khi thực ra là bị tra tấn đã làm ruột gan người quản lí cồn cào theo cách lạ mắt nào đấy .
Thật đáng quan ngại với cái cách mà lồng ngực Chuuya thắt lại khi anh ngồi cạnh Dazai, cố ép tên đần ấy mở mắt ra .
Khi mặt trời dần khuất bóng vào ngày thứ hai, Chuuya rít lên. “ Làm sao anh dám chết trước mặt tôi hả, thằng hâm chét tiệt kia ? Đặc biệt là khi … hai tất cả chúng ta còn chưa tìm hiểu xem chuyện này là sao cơ mà. ”
Đây là lần tiên phong Chuuya tự phân biệt rõ ràng về vũ điệu kì quặc mà anh đã màn biểu diễn cùng Dazai kể từ lúc truy đuổi đám Chuột, về sự hợp tác ngập trong những lời chửi rủa và lăng mạ nhau, về những đêm chìm trong sự im re riêng tư dễ chịu và thoải mái, về sự thành thật trong lòng hai người họ .
“ Osamu, ” Lần tiên phong gọi thẳng tên của Dazai làm đầu lưỡi anh có chút e dè. Có một sự thân thiện kiểu gì đó không hề chối cãi được khi gọi tên người đàn ông bất tỉnh nhân sự như thế này và Chuuya hy vọng, có lẽ rằng lần này, anh sẽ nhận được một lời trả lời. “ Dậy đi. ”
Mi mắt Dazai giật giật rồi từ từ, chậm rãi một cách nhức nhối, hai mắt khẽ mở ra. Đôi mắt màu nâu vẫn sầm uất khi Dazai chưa thể tập trung chuyên sâu tầm nhìn của mình cho đến khi phát hiện Chuuya. Một nụ cười căng thẳng mệt mỏi cuộn lên trên môi gã. “ Thì, có lẽ rằng tôi đã không ảo tưởng khi thấy Chuuya đến tìm mình rồi. ”
Chuuya thấy mình không tài nào thở được, cả quốc tế ngừng hoạt động lại khi anh lắng nghe những gì Dazai nói. Cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong huyết quản anh can đảm và mạnh mẽ đến mức anh chẳng thể nói lên lời .
“ Nếu tôi không biết rõ về cậu thì tôi sẽ nghĩ rằng Chuuya đang lo ngại về tôi đó. ” Nỗ lực ra vẻ nhẹ nhàng trong giọng nói của Dazai không thành thật mấy, nhưng nó vẫn hiệu nghiệm song song với nụ cười đang dãn ra trên mặt gã .
Ở những trường hợp khác, Chuuya chắc rằng sẽ chế giễu cái ý tưởng sáng tạo này và nguyền rủa Dazai vì quá tự phụ. Nhưng hiện tại, câu châm chọc này lại quá đúng đến ngứa ngáy, lời bình phẩm quá đúng chuẩn khiến anh không chăm sóc Dazai đang đi đến Kết luận gì .
“ Anh là một tên đần, ” Chuuya thủ thỉ, “ anh hoàn toàn có thể đã chết rồi đấy. ”
“ Tôi đâu có tình nguyện thưởng thức chuyện này. ”
Lát sau, họ sẽ bàn luận về chuyện gì đã xảy ra cho Dazai, báo động cho hai tổ chức triển khai về ai đó, hay gì đó, có đủ năng lực để bắt giữ một người ghê gớm như Dazai ngay dưới mũi của họ. Lát sau, Chuuya sẽ moi ra từng cụ thể hoàn toàn có thể từ Dazai về vụ tra tấn mà anh vẫn đang khám phá. Lát sau, anh sẽ gọi cho bọn cớm ở trụ sở thám tử và trao thằng đàn ông cao khều này về lại chỗ cũ .
Còn hiện tại, Chuuya vươn tay ra, gạt đi những lọn tóc nâu che mặt Dazai với cử chỉ nhẹ nhàng đến nỗi hai gò má anh cũng ửng hồng lên. “ Nghỉ ngơi chút đi, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể đàm đạo thêm khi anh thức dậy. ”

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Rate this post

Viết một bình luận