Bỏ việc lương 20 triệu để không lãng phí tuổi trẻ

30 tuổi, có công việc ổn định, lương 20 triệu một tháng, nhưng tôi vẫn quyết định bỏ việc, nhảy ra khỏi vùng an toàn để thỏa sức vẫy vùng.

Tôi rất đồng cảm và tâm đắc với những chia sẻ của tác giả bài viết “Nghỉ việc tuổi 28”. Năm 30 tuổi, tôi cũng may mắn có một công việc với môi trường ổn định, thu nhập đều đặn khoảng 20 triệu đồng một tháng – quá ổn với một người có năng lực trung bình, không có gì nổi trội, kể cả nhan sắc, xuất thân hay trình độ học vấn, lẫn ứng xử… như tôi. Nhưng tôi cũng vẫn quyết định nhảy ra khỏi vùng an toàn, vì muốn vùng vẫy tuổi trẻ cho thỏa sức.

Cũng như tác giả Thanh Đình, tôi cũng vấp phải rất nhiều gian nan, khó khăn, nhưng không phải nếm cái gọi là “mùi đời”. Được đi, được nhìn, được làm, được thử thách… khiến tôi trưởng thành và tự tin hơn, dù tôi nghèo đi rõ rệt. Tôi không thành công gì cả, nhưng nhận ra rằng “sự lười nhác, sợ hãi” là thứ sẽ giết chết mình đầu tiên, chứ không phải người khác.

Ba mẹ tôi cũng ổn với cuộc sống của họ khi có thu nhập tốt. Chỉ là họ luôn cảm thấy xấu hổ vì tôi “không được như người khác”. Họ thích tôi sống an nhàn, lấy chồng rồi đẻ con. Mỗi lần họ nói đến điều đó, tôi cảm giác như mình bị tra tấn. Dù không chấp nhận làm theo những gì cha mẹ sắp đặt, nhưng tôi không thể bỏ ra khỏi đầu những suy nghĩ của họ. Tôi ghét cái câu “chỉ muốn tốt cho con”, hay “bố mẹ có công lao sinh thành, dưỡng dục to lớn, con phải hiếu nghĩa đền đáp”…

Tôi hiểu những suy nghĩ đó, do môi trường họ sinh ra và lớn lên khác tôi, nhưng tôi chỉ có thể thông cảm chứ không thể chấp nhận. Sau bao lần giải thích không được, giờ tôi chỉ nói “con sẽ chăm bố mẹ khi già yếu, còn giờ thì con sẽ sống cuộc đời của mình”.

>> U40 bỏ việc biên chế về làm trang trại

Nếu có con, tôi chắc chắn sẽ khuyến khích con sống cuộc đời mà nó muốn, vì tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để làm được điều đó. Bản thân tôi đã xác định, nếu không có điều kiện thì không kết hôn, sinh con để phải gánh thêm các mối quan hệ mà xã hội mặc định. Thế nên tôi cũng chẳng sợ sau này không có thời gian để chăm bố mẹ già.

Tôi cho rằng bố mẹ trên 60 tuổi vẫn hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân, sao chưa gì đã bắt con cái chăm lo, hầu hạ ở bên cạnh mình, trong khi chính họ lại không quan tâm tới mong muốn của chúng? Sẽ có lúc họ già yếu đi, đó là khi con cái cũng qua đi tuổi trẻ. Vậy nên mới nói, khi còn trẻ, còn khỏe thì hãy để con bay nhảy thỏa thích.

Chẳng có cái hệ lụy nào cả nếu ai cũng tự lập, không phụ thuộc vào người khác, trừ khi chính chúng ta không thể làm được điều đó.

Freeze

>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.

Rate this post

Viết một bình luận