CÁ VÀNG VƯỢT NGỤC – Diễn Đàn CSQG – TỔNG HỘI CẢNH SÁT QUỐC GIA / VNCH

CÁ VÀNG VƯỢT NGỤC

LÊ VĂN LÝ

  

      Thưa các bạn, câu chuyện thật xảy ra vào Khoá 6 SQ/CSQG, nhân vật thật nhưng tên được đổi lại để tránh sự lầm lẩn, mời các bạn theo dỏi.

    Tiếng tu huýt tập họp và tiếng đếm của Liêm tuần sự đại đội vang vang bên dưới sân.

– Một, hai,…ba…

      Minh vừa chạy xuống dưới lầu, vừa cài dây nịch, Đại đội 32 trên lầu 3 nên cần phải chạy nhanh xuống để kịp tập họp theo tiếng đếm. Liêm ngừng đếm hô to khẩu lịnh.

– Tất cả Chú ý. Nghiêm.

     Tất cả vào hàng nghiêm theo khẩu lịnh. Đại Uý Lân, đứng trước hàng quân.

      Liêm tiếp tục hô to khẩu lịnh.

•    Thao diễn. Nghĩ,

•    Nghiêm….

      Liêm đàng sau quay đứng nghiêm chào Đại Úy Lân báo cáo.

•    Báo cáo đại đội trường, đại đội tập họp xong đợi lịnh.

Đại Úy Lân bước trước hàng quân hô to.

•    Thao diễn , nghĩ.

      Đại Uý Lân quay sang Liêm hỏi.

•    Tuần sự đại đội báo cáo tối đêm qua trung đội nào trực ứng chiến tại khu vực văn phòng Viện Trưởng và khu vực văn phòng hành chánh của hoc̣ viện? Ai là tuần sự trung đội trách nhiệm trong đêm qua. Báo cáo những xảy ra trong đêm qua.

      Liêm đứng nghiêm chào .

– Tuân lịnh.

     Liêm tiếp theo.

•    Báo cáo Đại Úy. Trung đội 1, trực gác ứng chiến trong khu vực văn phòng hành chánh trong đêm qua. Không có việc quan trọng xảy ra trong đêm. Mọi việc không có việc quan trọng để báo cáo.

      Đại Úy Lân đứng trước hàng quân nói lớn.

•    Phòng quản trị và Phòng An Ninh Cảnh Lực của đại uý Nhì cho biết, cá cảnh vàng trong hồ cá trước văn phòng của Đại Tá Viện Trưởng đã mất tích. Không có dấu hiệu vượt ngục của mấy con cá vàng trong ao, không có dấu hiệu tự tử của cá vàng, không có xác cá trong hồ. Phòng điều tra và Khai Thác chưa tìm được chứng cứ mất tích. Tôi được lịnh phải tìm ra tung tích và trách nhiệm của trung đội canh gác để cho địch xâm nhập và vượt thóat của nhóm cá vàng nầy. Ai chỉ điểm và đem ra tung tích mấy con cá vàng nầy sẽ được thưởng. Còn không tìm ra thì trung đội 1 sẽ có trách nhiệm tìm ra câu trả lời trong vòng một ngày.

      Đại Úy Lân nói xong nhìn vào Liêm chờ đợi. Đại Úy Lân ra hiệu cho Liêm giải tán.

     Liêm chào tay Đại Úy Lân quay lại hàng quân.

•    Nghiêm… Đại đội 32 tan hàng.

    Tất cả đồng hô to.

•    Cố gắng.

     Liêm vừa lên phòng đi ngang với Minh.

•    Trung đội mầy trực tại khu vực văn phòng viện trưởng đêm qua mà tụi mầy gác mà không thấy mấy con cá vượt ngục hoặc tụi nó đột nhập đem mấy con cá vàng đi mất thì thật ra tụi mầy thức canh hay ngũ canh đây?

      Minh nhìn Liêm trả lời.

•    Tụi tao gác canh người lạ, canh địch xâm nhập, chứ tao đâu có canh mấy con cá. Sỗ canh ghi rõ thì giờ thay phiên đầy đủ. Cá tụi nó thóat cách nào thì tao không chụi trách nhiệm, không có ai khóa nó lại để nó tự do đi lại thì cái đó là trách nhiệm của phòng quản trị và phòng an ninh cảnh lực của Đại Úy Nhì điều tra khai thác.

      Liêm gằn lại.

•    Thiệt là mầy không biết ?

Minh cười đáp lại.

•    Mẹ… tao đâu biết. Tao đâu có trách nhiệm với mấy con cá. Chuyện đó thì để cho phòng an ninh cảnh lực làm việc.

      Một ngày đi qua, không có báo cáo việc cá vàng trốn thoát, lịnh phạt dã chiến ban hành cho đại đội 32, do chính Đại Úy Lân thi hành lịnh phạt. Liêm tùng sự đại đội trưởng cùng chung chịu phạt với đại đội.

     Ba ngày phạt dã chiến, đại đội 32 bị phạt những hình phạt suốt ngày, mang ba lô đầy đá nặng với quân trang chạy quanh vũ đình trường hai mươi vòng giữa trưa nắng đổ lữa của Đồi Tăng Nhơn Phú. Mồ hôi đẫm ướt quân phục, vài bạn trong hàng quân té bất tĩnh bên đường nhưng lịnh thi hành chưa xong không ai được rời vũ đình trường…

      Đại Đội 32 thi hành lịnh phạt xong, nhưng tin tức cá vàng vẫn chìm trong bóng tối…Hồ sơ cá vàng mất tích, và câu chuyện không tìm ra tông tích cá vàng được bảo mật trong ngăn hồ sơ cần theo dỏi.

      Sân bắn hôm nay bận rộn hơn bình thường, đại đội 32 thi tác xạ súng rulo. Trung Sĩ Khiết, huyến luyện viên tác xạ súng ngắn, biểu diển cho sinh viên sỉ quan những kiểu bắn nhanh đẹp và chính xác.

     Kiết hỏi Liêm.

•    Trong đại đội có anh nào thật bình tỉnh khi nghe tiếng súng và có thể làm bia sống để tôi bắn biểu diễn cho anh em coi. Tôi cần anh nào tình nguyện làm bia sống.

     Son nói với Minh với giọng khiêu khích.

•    Tao cá với mầy, một buổi ăn sáng nếu mầy dám ra làm bia sống cho Trung Sĩ Khiết. Nếu mầy không dám thì mầy là gà nuốt dây thung và trã cho tao ly cà phê sữa buổi sáng là được.

     Minh lớn tiếng đáp lại.

•    Ra thì ra, không ngán ai.

Minh ngập ngừng.

•    Nhưng tao có điều kiện.

Son mừng thầm nói nhỏ với Bảo.

•    Chắc là nó run nên muốn điều kiện gì đây.

Minh nói lớn.

•    Mỗi kiểu bắn là một chầu ăn sáng bốn người. Kiểu bắn thì do Trung Sĩ Khiết ra đề, tao sẽ là bia sống. Chịu không?

Son bắt tay với Minh cười cười.

•    Tao đồng ý, anh em làm chứng không để cho nó chạy nữa chừng, và sẵn sàng cho nó bộ đồ thay.

Bảo ngạc nhiên hỏi Son.

•    Để làm gì mậy?

Son cười lớn.

•    Ha ha…Để nó có đái hay ị trong quần thì thay nếu không trong hàng quân thúi không ai chịu nổi, nhất là nó đi hàng trên gió thì mình lảnh đủ.

      Trung Sĩ Khiết xen vào.

•    Minh sẵn sàng chưa? Trước khi làm bia sống cho tôi bắn, tôi muốn hỏi anh cho chắc chắn. Trong lúc tôi nhắm bắn, anh không được nhúc nhích, không run và thật bình tĩnh. Nếu không anh tiêu cuộc đời mà tui cũng tiêu theo anh.

     Trung Sĩ Khiết nhấn mạnh.

•    Anh chắc ăn không? Tui thì rất chắc ăn.

      Minh gật đầu nghiêm nghị trả lời.

•    Tui chắc chắn sẽ làm được.

      Trung Sĩ Khiết chỉ Minh đi ra phía trước.

•    Anh đứng đây, tui sẽ bước lui tám bước. Anh ngặm đếu thuốc trong miệng và xoay mặt về bên trái, khi nào anh sẵn sàng thì đưa tay lên ra hiệu cho tôi biết. Còn tất cả khoá sinh khác đứng qua một bên giửa im lặng.

      Minh nín thở im lặng, Khiết rút súng nhắm về hướng Minh.

•    Bằng…

      Điếu thuốc trên môi Minh bay mất tàn thuốc đang cháy. phần con lại vẫn còn ngậm trên miệng Minh.

Qua giây phút sững sờ, tiếng vổ tay vang lên.

•    Hoan hô Minh… Hoan hô Khiết…

      Son nói cho mọi người nghe và nói cho Minh nghe.

•    Tao chịu thua mầy rồi.

      Son muốn gở lại.

•    Bây giờ Trung Sĩ Khiết còn ngón nào hay hơn không?

     Khiết trả lời hơi ngập ngừng.

•    Tôi còn ngón đòn nầy nữa, hay hơn, nguy hiểm hơn, người làm bia sống phải can đãm hơn.

Son hỏi nhanh.

•    Là làm sao hả anh Khiết?

      Khiết ra hiệu cho Minh tiếng đến.

•    Minh cầm lá bàì kẹp bằng hai ngón tay để giữa háng, tôi sẽ bắn đứt bề mỏng của lá bài cách tám bước. Minh dám đứng không?

      Quay sang Son, Khiết hỏi.

•    Anh Son dám muốn đánh cá chuyến nầy không? Chuyến nầy nếu tôi thắng thì anh trả tiền ăn tối cho bốn người, Minh, Liêm, Tôi và anh, dám đánh cá không? Còn thua, tôi sẽ trả tiền cơm tối ở câu lạc bộ cho bốn người.

Son chưa bao giờ thấy có người có thể bắn chính xác và người dám làm bia sống với tư thế như vậy, Chỉ thấy trong phim cao bồi mà thôi.

Anh em trong đại đội 32 reo lên ủng hộ.

•    Minh làm đi. Tin tưởng Trung Sĩ Khiết với tài thiện xạ. Son dám đánh cá nữa không?

Có tiếng nói lớn trong hàng.

•    Cá đi Son, tao chia hai với mầy.

Son gật đầu.

•    Tôi đồng ý.

Minh lùi lại tám bước và kẹp lá bài dưới háng, mặt quay về phía sau tránh nhìn mủi súng nhắm về mình im lặng đứng chờ.

Khiết rút súng cầm hai tay đưa lên nhắm về hướng Minh. Tất cả im lặng như nín thở đứng chờ.

•    Bằng…tíếng đạn xé gió xuyên qua cắt ngang lá bài mất phân nữa phía dưới. Phần còn lại trên ngón tay Minh còn thơm mùi khét của thuốc súng.

Minh đưa hai ngón tay lên với nữa lá bài còn kẹp giữa hai ngón. Tiếng hoan hô vang vội của đại đội 32.

•    Hoa hô Trung Sỉ Khiết, Hoan Hô Minh. Hoan hô… Hoan hô…

Son đi về phía Minh bắt tay siết chặc Minh, và bắt tay Trung Sĩ Khiết.

Khiết bắt tay với Minh.

•    Cám ơn sự bình tỉnh lỳ gan dạ của anh, anh cử động một ly, thì anh sẽ vĩnh viễn thành thái giám, còn tôi sẽ vào phòng kỹ luật thật lâu…và nghỉ luôn không còn ra sân bắn nữa.

       Câu chuyện bia sống vẫn còn là huyền thoại trong đại đội 32. của K6 từ đó.

      Ngày mản khoá đến rất nhanh, ngoài kia bao biến cố của đất nước xảy ra trong khi khóa 6 SQCS vẫn còn trong thao trường đổ mồ hôi…

      Minh, Bảo, Tần, Khương và tất cả mười hai SVSQ khóa 6 CSQG cùng được chọn về BCH/CSQG Quảng Ngải. Địa danh thật xa lạ với những người lớn lên từ miền tây và vùng Sài Gòn. Minh và các bạn tham dự bốc thăm chọn nhiệm sở mới. Minh đến Quận Nghĩa Hành, còn Son nhận nhiệm sử tại quận Sơn Tịnh. Minh vốn gan lì và thích phiêu lưu, bản tính và định mệnh đưa Minh về làm trưởng cuộc một nơi chỉ có sáu nhân viên, ban ngày thì làm việc tại cuộc. Minh phải từng đêm thay đổi chổ ngũ lẩn trong nhà những người cảm tình viên để tránh việt cộng đột nhập ám sát. Thượng Sĩ Huy Phó cuộc rất mừng khi bàn giao cuộc với Minh.

•    Tôi rất mừng được thiếu úy về làm trưởng cuộc. Đơn vị bạn trong quận thường chơi không đẹp lắm với cảnh sát mình. Mình chỉ có sáu anh em, còn nghĩa quân có trung đội chừng một trăm quân, có chi khu và có sĩ quan chi huy. Mình thật khó làm việc khi cấp bậc cuả anh em thấp hơn phải chịu dưới quyền chỉ huy của nghiã quân.

Minh an ủi.

•    Thượng Sĩ Huy đừng lo, tôi nhận chức trưởng cuộc cũng kiêm vai trò phó biện lý, tôi có quyền dân sự nhiều hơn, cấp bậc tương đương với anh em quân đội. Ngày tháng tới mình còn nhiều việc để củng cố lại ảnh hưởng của cảnh sát với dân điạ phương. Mình cần có mạng lưới cảm tình viên trong xã và trong địa bàn hoạt động của cuộc mình. Anh em cảnh sát mình có nhiệm vụ nặng nề. Bên ngoài phải đối phó với việt cộng nằm vùng xâm nhập. Bên trong còn nhiệm vụ giữ trật tự trong xã, liên quan vấn đề tư pháp, anh em mình phải đối phó với những đơn vị bạn muốn dành ảnh hưởng với cảnh sát.

      Minh muốn đem hoài bảo của mình, hoài bảo một sĩ quan cảnh sát, vai trò trừ bạo an dân, chiến đấu tiêu diệt chống lại việt cộng cho đến khi quê hương không còn một tên cộng sãn, Minh thầm nhủ, mình cần đem trong thôn xã mình hoạt động và đem niềm tin cho dân chúng bằng những việc làm của cảnh sát đối với dân chúng địa phương. Minh sẵn sàng đương đầu với khó khăn khi đối diện những cường hào địa phương mượn vào thế lực và quyền lực.

      Minh nói với Huy.

•    Mình ra quán cô Xuân uống cà phê và thức ăn cho buổi trưa luôn.

      Huy gật đầu đi theo Minh.

      Quán hôm nay nhộn nhịp, cô Xuân không ra đón khách như thường lệ, Minh và Huy bước vào thấy Xuân đang bị Trung Sĩ Hướng trưởng đồn nắm chặc tay không cho rời xuống bếp. Xuân nói như van nài Hướng.

•    Anh Tư buông tay em cho em vào bếp làm thức ăn bán cho khách.

Mặt Tư Hướng đỏ lên vì rượu, ưỡng ngực chỉ vào bảng tên trên túi áo và khoát tay.

•    Em Xuân, em coi rõ tên anh đây. Anh là Hướng, anh là cấp chỉ huy tại đây, không ai có quyền ra lịnh nơi đây. Anh ra lịnh cho em, hôm nay chỉ phục vụ một mình anh thôi.

Xuân van nài.

•    Em biết anh là cấp chỉ huy nơi đây, nhưng quán em bán thức ăn cho mọi người, anh tha cho em đi, em còn đi bán thức ăn cho khách kiếm sống cho gia đình nữa.

Tư Hướng gục gật đầu.

•    Tư Hướng nầy không cho đi là không ai có quyền hết. Đây địa bàn của Tư Hướng, có Tư Hướng ở đây thì Tư Hướng là cấp trên.

      Thấy Minh và Huy bước vào, Xuân hướng về Minh cầu cứu.

•    Thiếu Úy cứu em. Xin với anh Tư Hướng tha cho em làm ăn.

      Minh nói nhỏ với Huy.

•    Tôi ở đây tìm cách dẩn tên quân nhân vô kỹ luật phá rối trật tự về chi khu Nghiã Hành. Anh về gọi báo cáo cho BCH Quận nếu trong ba mươi phút không thấy tôi về cuộc.

      Huy gật đầu bước ra.

      Minh tiến tới Hướng chào tay rồi nói.

•    Chào Trung Sĩ.

      Hướng nhìn Minh với vẽ kinh thường.

•    Anh là trưởng cuộc ?

     Minh lập lại lời rõ ràng với cấp bậc.

•    Tôi là thiếu úy trưởng cuộc ở đây.

       Minh hỏi lại.

•    Trung Sĩ là trung đội trưởng địa phương quân của đồn nầy? Cô Xuân có hành vi phạm pháp nên bị Anh bắt giữ?

      Hướng chỉ vào bảng tên trên áo.

•    Tôi là chỉ huy trưởng trung đội của đồn nầy. Tôi có quyền bắt giữ những người tôi nghi là pham pháp. Cô Xuân nầy bị tình nghi dò xét tình hình nơi đây nên tôi muốn bắt về đều tra.

     Minh bước tới ra lịnh.

•    Cô Xuân là dân sự, Trung Sĩ có nhiệm vụ giao nghi can đến cảnh sát để đưa về mở cuộc đều tra. Mọi việc quân đội không có quyền bắt giữ dân chúng nếu không có lịnh của phòng hai hoặc trác tòa, mọi người phải tuân theo pháp luật và đưa ra tòa án thẫm định. Trung Sĩ đã lạm quyền hành sự của cảnh sát. Trung Sĩ phải thả đương sự ra, không được bắt giữ người trái phép.

     Hạ Sĩ Phấn đứng kế bên Hướng cầm súng M16 lên đạn hướng về Minh.

•    Anh phải lùi lại, nếu bước tới một bước tôi sẽ nổ súng. Cảnh sát không có quyền tại đây.

     Minh rút khẩu súng ngắn nhắm về Hướng ra lịnh.

•    Tôi là thiếu úy, cấp bậc cao nhất ở đây. Tôi là Sỉ quan cảnh sát phó biện lý đại diện pháp luật. Anh là quân nhân nhiệm vụ chiến đấu với quân địch, với việt cộng. phải giữ đúng quân kỹ.

      Phấn trong tư thế sẵn sàng thì tiếng xe Jeep ngừng nhanh trước cửa quán. Đại Úy Hải quận trưởng Nghĩa Hành bước xuống ra lịnh hai quân cảnh đi tới.

•    Hai anh tước lấy vủ khí của Trung Sĩ Hướng và Hạ Sĩ Phấn, giải về quận giải quyết nội vụ.

      Đại Úy Hải tiến đến bắt tay với Minh.

•    Chào thiếu úy, xin lổi thiếu úy lính tôi thiếu kỹ luật đối xử không đẹp. BCH Cảnh Sát thông báo nên chúng tôi kịp thời đến giải quyết quân nhân không giữ đúng quân kỹ.

      Minh đáp lời.

•    Cám ơn đại úy đến kịp tránh sự hiểu lầm đáng tiếc xảy ra.

      Trên đường về cuộc. Huy nói với Minh.

•    Chưa bao giờ anh em cảnh sát cuộc mình đối diện với mấy người lính của địa phương quân trong đồn như lúc nầy. Thiếu úy đến thì cảnh sát mình sẽ không còn dưới quyền của trung đội ̣ía phương quân nữa. Quân đội có nhiệm vụ của quân đội, cảnh sát thi hành nhiệm vụ của cảnh sát. Quân đội và cảnh sát chúng ta cùng mục đích chung là giữ an ninh cho địa phương mình chống lại việc cộng. Tình quân dân như cá với nước, tất cả phải tạo tình cảm với dân chúng rất quan trọng, dân là tai mắt của mình.

      Minh nói với Huy.

•    Thượng Sĩ Huy nói rất đúng, có vài quân nhân thiếu hiểu biết cần phãi có cấp trên giáo dục và giữ gìn quân kỹ. Hy vọng lần nầy địa phương quân sẽ hiểu và thay đổi thái độ với cảnh sát và dân chúng trong mặt trận dành tâm lý với dân địa phương. Lực lượng cảnh sát mình chỉ muốn tránh sự xung đột trong nội bộ quốc gia, mình tránh va chạm nhưng khi cần đụng chuyện đối mặt với những quân nhân thiếu kỹ luật mình cũng không thiếu cái dũng, dù quân số mình ít hơn nhưng hiểu biết luật pháp, tình báo thì cảnh sát mình chuyên môn hơn…

      Ngày 26 tháng 3 năm 1975…

     Toàn thể dân quân tỉnh Quảng Ngãi không bao giờ quên được dù hơn bốn mươi năm, việt cộng chiếm tỉnh Quảng Ngãi, Minh và tất cả nhân viên cuộc vẫn còn tại ngủ, không bỏ đơn vị, toàn cuộc cùng rút về bộ chỉ huy tĩnh. đến nơi bộ chỉ tỉnh đã bỏ trống. Trên đường rút quân về Nha Trang thì bị việt cộng chận bắt…

       Minh bị việt cộng trói hai tay sau lưng dẫn đi về hướng núi, Minh gặp Son, Bảo,Tần, Khương và một số sĩ quan cảnh sát trong tỉnh Quãng Ngãi cũng bị trói như mình. Đưa mất nhìn nhau không nói lời nào. Mấy tên bộ đội việt cộng ghìm súng lầm lì đi phía trước, năm tên bên hông và phía sau có hai tên. Đến gần thị xã Quãng Ngãi trời chiều, toàn tù binh được lịnh dừng lại, và ra lịnh mỗi người phải đào hố cá nhân cho mình.

Tên bộ đội chỉ huy ra lịnh.

•    Các anh tự đào hố cho mình càng sâu càng tốt tránh tụi Mỹ Ngụy trở lại thả bom. Anh phía trước đào hố xong xuống hố ngay và đưa cây xẽng cho anh phía sau không có lịnh không ai được di chuyển. Cán bộ chúng tôi canh an ninh cho các anh.

Đêm về khuya sương xuống lạnh ướt đất, Minh run lên vì áo đã bị khoát ngoài đã bị cởi bỏ lúc bị trói. Đoàn tù binh đào hố xong thì ngồi núp dưới hố theo lịnh cũa bộ đội. Chung quanh thật yên lặng, Minh cố lắng nghe động tịnh chung quanh, Minh biết Son trong hố kế bên,

Minh hỏi nhỏ.

•    Ê Son, mầy còn thức không Son.

      Son thì thào.

•    Lạnh quá tao không ngũ được.

      Minh hỏi tiếp.

•    Tụi nó định làm gì mầy biết không? Mầy có nghe có tiếng la như bị đập đầu phía trước không?

      Son nói nhỏ.

•    Tụi nó bắt mình đào hố cho mình rồi nó chôn sống mình luôn. Tiếng chân im lặng là mình chạy, mầy chạy một hướng tao chạy hướng khác, chạy vô rừng nhưng đừng chạy chung hướng.

      Tiếng chân bước tới, Son im lặng. Minh nghe tiếng la rên van lơn của thiếu tá bộ binh cách hai hố phía trước.

•    Lạy mấy anh đừng giết tôi, tôi còn mẹ gìa và vợ con còn nhỏ… lạy mấy anh…

      Tiếng hét rùn rợn vang trong bóng đêm, tiếng đập vào đầu người như búa … bóp…bóp.. T

iếng hét van xin tắt lịm trong màn đêm.

Minh phóng mình ra khỏi hố và lăn tròn vào mương lạn trước mặt, rồi bật dậy chạy thẵng vào bụi rậm. tiếng súng Ak bắn đuổi theo.

•    Tạch tạch…

      Tiếng hét của bộ đội vang trong màn đêm.

•    Các đồng chí rượt bắt nó, tên ngụy bỏ chạy, bắn nó…

      Minh chạy, chạy lủi về phía trước rừng, Minh biết lúc nầy bộ đội đã chiếm thị tấn không còn ẩn núp trong rừng nên vào rừng là nới trốn an tòan hơn…

      Ba năm sau…

      Minh trong trại mộc của trại tù Hành Tín đang khom người xuống bào tấm ván cho trơn láng, đưa lên ngắm nghía nhìn ra ngoài sân thấy dáng người quen đi ngang.

      Minh lẫm bẫm.

•    Gặp nó nữa rồi, tưởng nó đã thoát đi ra nước ngoài nhưng lại gặp tại đây. thằng Son nầy thật xui xẻo.

Minh đang làm trong tóan thợ mộc, Son trong toán trồng trọt của trại nhóm được di chuyển đến mấy hôm qua. Minh lần lượt gặp lại mấy bạn cùng làm chung tại BCH CSQG Quãng Ngãi cũng hiện diện trong trại nầy. Trong buổi dựng nhà y tế cho trại, Minh gặp Son hỏi nhỏ.

•    Sao mầy cũng theo tao đến đây nữa? Tao tưởng mầy cao xa bay chạy rồi.

Son vẫn lời đùa giởn nói lại.

•    Tao thua mầy nên muốn theo mầy gở lại một chầu ăn tối trong học viện.

Minh cười.

•    Mầy biết ở đây không đủ cơm ăn nữa chứ từng mơ tưởng đến ăn ở câu lạc bộ. Mầy thiệt là dai như đĩa đói.

      Minh, Sáu Nhỏ, Tần, Khương không có thân nhân thăm nuôi, từ ba năm kể từ ngày Việt Cộng chiếm Quãng Ngãi, Minh bị bắt làm tù binh rồi trên đường sắp bị hành quyết thì Sài Gòn đã mất, tất cả tù binh bị đi vào trại tập trung. Son được mẹ đến thăm nuôi vài lần nên có thức ăn phụ trội. Son là con một trong gia đình nên mẹ đến thăm thường hơn mọi tù nhân khác. Minh làm mộc trong trại, tay nghề rất khá nên bọn cán bộ dễ dàng cho việc đi lại trong trại.

     Sáu Nhỏ liên tục bịnh kiết lỵ, không đi lao động nằm trong trại y tế. Minh có dịp đến thăm, Sáu Nhỏ đã hôn mê, ruồi bu trên miệng, trên mắt đông nghẹt. Nhỏ không còn khả năng xua đuổi đàn ruồi cho chính mình. Nhỏ nằm co ro bất động dưới đất chờ ngày quấn chiếu đưa vào nghĩa địa.

      Minh đến thăm lay nhẹ Nhỏ.

•    Nhỏ, Nhỏ, mầy ra sao rồi.

Nhỏ không trả lời, bất động im lìm. thiếu dinh dưởng kíết lỵ là những nguyên nhân thường đem tù nhân đi vào cõi chết. Nhỏ cũng đang chờ đến ngày đi theo những người đã bỏ thân trong vùng đất lạ.

Minh nắm bàn tay khô của Nhỏ lạnh trơ xương.

•    Cố gắng lên đừng bỏ cuộc, có tao đến tiếp mầy đây. Nhỏ ơi, mẹ mầy đang đơi tin ngày về của mầy đó.

Nhỏ vẫn nằm im lìm bất động. Minh thầm tính toán.

•    Mình phải cứu nó, không thể để nó chết âm thầm trong tù nầy. Phải cứu nó…

Minh về trại, kêu cứu với anh em cùng trại và anh em cùng đơn vị.

Khương lên tiếng.

•    Minh quyên góp thuốc và thức ăn bồi dưởng là mình vi phạm nội quy của trại, không xin phép trước và chưa được chấp thuận thì coi chừng ăn ten nó báo cáo.

Minh nói với Khương.

•    Thằng Nhỏ nó sắp chết, con ruồi nó còn không đuổi được, mình đợi cán bộ cho phép thì nó đi đời vô nghĩa địa rồi. Tao làm, tao chịu trách nhiệm, anh em có giúp tôi không khai ai hết.

Minh được các bạn chia nhau đóng góp, một họp sữa đặc, một trái cam. mấy viên thuốc trụ sinh. Những đóng góp của các bạn như lều nước cam lộ của phật ban xuống cho. Minh vắt từng giọt cam vào miệng cho Nhỏ, đổ từng muỗng sữa lỏng mỗi sáng.

Đang đổ sửa cho Nhỏ, Minh nghe tiếng nói giận dữ từ phía sau.

•    Anh kia, ai cho phép anh vào đây trong giờ lao động?

Minh quay lại nhìn tên cán bộ đang chĩa AK vào phía mình.

•    Dạ cán bộ, tôi đang chăm sóc người bịnh sắp chết, nó chỉ có một vài hôm sống sót.

Tên cán bộ lạnh lùng.

•    Nó lười biếng lao động, nó không sãn xuất được thì cho nó chết.

Minh nhìn thẳng vào tên cán bộ trả lời.

•    Cán bộ có thấy nó còn hơi thở không? Nó vẫn còn sống, tôi phải cứu nó, khi nào nó không còn hơi thở thì tôi mới cho nó đi, nó còn thở thì tôi còn cứu nó.

Tên cán bộ lên đạn nhắm thẳng vào Minh.

•    Anh vi phạm nội quy trại, Anh cải lịnh tôi sẽ bắn anh.

Minh lớn tiếng cởi áo chỉ vào ngực nói lại

•    Anh bắn tôi thì ngực tôi đây, anh nhắm ngay tim cho tôi được chết lập tức. Tôi không cần sống trong cái trại không có tình người nầy nữa.

Tên cán bộ uy hiếp Minh, nhưng thấy Minh lều mạng không sợ chết. Cán bộ im lặng giây lát rồi xuống giọng.

•    Thôi…Được tôi tha cho anh, nhưng không có lần sau.

Cán bộ bỏ đi, Minh tiếp tục tiếp thức ăn và thuốc cho bạn Nhỏ. Mấy hôm sau, Nhỏ hồi sinh, Minh dìu Nhỏ rời bịnh xá. Tình huynh đệ của anh em trong trại không bỏ rơi trong cơn nguy khốn đã đem Nhỏ từ cỏi chết trở về.

     Ba mươi năm định cư trên nước Mỹ, Minh vẫn sống với lý tưởng của mình từ khi bước vào cổng của Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia, với “Tổ Quốc Công Minh Liêm Chính” là kim chỉ nam cho cuộc hành trình đầu đời của người sĩ quan trẻ gia nhập lực lượng cảnh sát. Minh còn mang theo trong tâm hồn được đào tạo bên ngoài với cuộc đời cảnh nghiệp. “ Không phản bội, không bỏ anh em trong cơn hiểm nguy”. Minh kết hợp với các bạn còn sống tại Mỹ “Chương trình Một nén hương cho người nằm xuống” với danh sách 169 người bạn cùng đơn vị đã anh dũng hy sinh đã bị việt cộng hành quyết tập thể tại quận Nghĩa Hành và Sơn Tịnh được tưởng nhớ hàng năm về những bi hùng của trang lịch sữ cận đại. Lý tưởng tự do chống lại cộng sãn không ngừng dù đất nước lịch sữ đã qua trang, Minh tổ chức kỳ đài chào cờ “Cờ vàng ba sọc đỏ” tại thành phố mình đang ở để tưởng niệm, cho thế hệ thứ hai biết, để trả lời cho thế hệ thứ hai biết tại sao có sự hiện diện của người việt trên đất nước Hoa Kỳ?. Ngọn cờ vàng vẫn tung bay, anh linh của hồn thiêng sông núi vẫn còn trong tâm hồn người sỹ quan cảnh sát, nhiệm vụ chưa hoàn thành, hoài bảo vẫn mãi đi theo với cuộc đời. Trước nhà Minh xin phép được treo cờ vàng trước nhà mình cùng với lá cờ Mỹ trong những ngày kỹ niệm độc lập July 4. Ước mơ ngày nào nước Việt Nam sẽ được hưởng tự do độc lập và lá cờ vàng hảnh diện tung bay cùng cờ tự do của Mỹ.

Sáu Nhỏ vẫn còn sống, Minh vẫn còn sống, Son vẫn còn sống với tuổi trên dưới bảy mươi, chuyện Cá vàng mất tích tại học viện vẫn còn nghi vấn.

Đại hội Sáu Mươi Năm kỹ niệm HVCSQG, Trần Minh Công viện trưởng của học viện nhận được lời trần tình của câu chuyện hơn bốn mươi năm xưa.

Bí mật “Cá vàng vượt ngục” bị tiểu đội của Minh giúp đưa vào nồi canh chua, vì tình huynh đệ nên câu chuyện mới được bật mí sau khi lịch sữ sang trang.

           Lathrop, Aug 17, 2019

    Tặng các bạn thân yêu, một thời cùng bên nhau chiến đấu cho lý tưởng CSQG
          

Lê văn Lý – K6

 

Rate this post

Viết một bình luận