TPO – “Vì sao anh nhớ em thế này/Thương nhớ đong đầy trong lòng mắt/Buổi chiều vừa gặp nhau đây/Mà đêm đã nhớ như vậy/Em hỡi em có hiểu có hay?”. Tác giả “ca khúc quốc dân” cho biết: Tình hình dịch bệnh ảnh hưởng đến mọi phương diện trong đời sống của ông. Ở tuổi 80, nhạc sỹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Ông phải chăm vợ bệnh, con gái út nằm một chỗ.
Phải xứng là người chồng, người cha tử tế
Ở quê ông, tình hình dịch bệnh ra sao? Nhạc sỹ Giao Tiên: Tôi ở Cam Ranh. Ở đây, thỉnh thoảng cũng có 1,2 ca COVID. Tôi có người nhà có tuổi lại mang bệnh nền nên rất sợ COVID.
Nhạc sỹ đang muốn nhắc đến vợ mình?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Đúng rồi, vợ tôi đang chạy thận nhân tạo một tuần 3 lần. Tôi phải đưa bà ấy từ Cam Ranh đến TP Nha Trang, đoạn đường khoảng 60 cây số, để chạy thận, khó khăn đủ đường trong thời dịch. Vì không có xe chạy, thời dịch bệnh thế này, xe bus không hoạt động nên tôi phải thuê một chiếc xe hợp đồng 4 chỗ ngồi. Một ngày đi về tốn khoảng 500, 600 ngàn đồng, qua 4,5 chốt kiểm dịch. Khi tới bệnh viện phải xét nghiêm, xét nghiệm xong đợi đến khi có kết quả mới được vào chạy thận. Rất là gay, rất là khổ.
Tiền tác quyền của ông ra sao khi ông là chủ nhân của nhiều ca khúc ăn khách: “Lại nhớ người yêu”, “Vó ngựa trên đồi cỏ non”, “Cô Thắm về làng”… ?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Tiền tác quyền thì ổn. Nhưng mùa dịch này cũng giảm đáng kể. Quý I vài chục triệu đồng. Bây giờ chỉ dăm ba triệu thôi. Người ta lo dịch, ai vui ca hát nữa?
Ca khúc quốc dân “Lại nhớ người yêu” của ông dạo cũng ít ca sỹ hát hơn ngày trước, đúng không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Đúng là cũng ít người hát hơn trước rồi.
Ông có định làm một “hit” khác không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Tôi nói thật bây giờ ngày nào tôi cũng làm nhạc. Có nhiều anh em bạn hữu, nhà thơ gửi thơ đến nhờ tôi phổ nhạc. Dẫu sao, ở tuổi này còn làm được thế là tôi vui rồi còn thành “hit” hay không tôi đâu định đoạt được?
Nhạc sỹ có kiếm được thêm thu nhập từ việc phổ nhạc cho thơ không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: À, có. Không khá gì đâu nhưng tôi vui, làm vì bạn bè mà. Ai cho tôi bao nhiêu cũng được, tôi không đòi hỏi. Có chút tiền uống cà phê là tốt rồi.
Những nghệ sỹ ở hải ngoại, từng hát nhạc phẩm của ông, có nhớ đến ông trong cơn khó khăn vì dịch bệnh này không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Ồ có chứ. Những ca sỹ ấy thân tình mà, họ vẫn tình cảm, vẫn nhớ về cội nguồn. Tôi vừa nhận được quà của họ.
Ông có nguồn thu nhập nào khác, ngoài âm nhạc không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Nguồn chính là con gái tôi hỗ trợ. Chứ với mỗi thu nhập từ âm nhạc thì không ăn thua đâu. Chi tiêu quá nhiều. Sơ sơ, chỉ riêng tiền xe, một tháng 4 tuần, mỗi tuần 1,8 triệu. Tiền chạy thận, tiền ăn uống nữa…
Thấy ông vẫn chụp ảnh bên xe máy? Tuổi 80 ông vẫn chạy xe máy tốt?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Tôi vẫn đi xe. Nhưng đi xa thì không dám. Mà giờ đang dịch, ai cho chạy xe?
Ông có hạn chế người đến thăm gia đình không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Có. Nhà tôi luôn khóa cổng. Người không mang khẩu trang tôi, không có công việc thật cần thiết thì thôi, tôi không tiếp. An toàn mùa dịch là trên hết.
Nghe nói ông có nhận ca sỹ trẻ làm con nuôi?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Không có đâu. Vì tôi có 4 người con gái, 1 con trai còn nhận làm gì nữa? (cười).
Các con của ông có ai theo nhạc không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Không ai theo nghề của tôi. Có đứa có cuộc sống tươm tất. Có đứa thì khó khăn. Nên tôi phải chan hòa yêu thương. Không thương đứa này hơn đứa kia khiến chúng tủi.
Nhiều người khâm phục ông ở tình cảm dành cho vợ và con gái út thiệt thòi?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Tôi nói thật, cuộc sống của tôi bây giờ chỉ có vợ và con. Vợ ốm đau như vậy mình phải hết sức chăm sóc để người vợ giảm bớt đau thương đi, con mình nằm một chỗ, cũng phải hết sức chăm sóc, để con bớt thiệt thòi, để cuộc sống này hạnh phúc hơn. Nếu vợ, con bình thường thì không nói làm gì. Nhưng trong hoàn cảnh vợ con bệnh tật thì phải xứng đáng là người chồng, người cha tử tế.
Ông có hay chơi đàn cho vợ nghe không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Có chứ. Tôi vẫn chơi đàn hàng ngày. Tôi chơi guitar, mandolin, organ. Vợ tôi rất thích nghe tôi đàn. Bả không giỏi âm nhạc nhưng khi nào cao hứng tôi đàn hay bả biết liền (cười).
Nhiều chương trình bolero “lố” quá!
Vì sao ông vẫn có tâm trạng viết nhạc giữa lúc cuộc sống bộn bề thế này?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Tôi làm để có niềm vui, niềm tin. Mặc dù cuộc sống vây quanh tôi đủ thứ khó khăn và cực nhọc nhưng khi cầm bút tôi rất sảng khoái. Phải làm chứ! Không có nhạc thì buồn lắm. Cuộc sống ở ngoài đời đã buồn, đã khó khăn rồi nên bây giờ tôi phải tận dụng đam mê, nguồn lực sáng tác, phát huy khả năng của mình để làm cuộc sống tươi vui lên một chút.
“Lại nhớ người yêu” được xếp hàng “ca khúc quốc dân” liệu có phải là “đứa con” ông ưng ý nhất?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Thật ra lúc đó tôi làm loạt ca khúc bày tỏ tâm trạng nhớ người yêu là do có người bạn đặt tôi viết. Thuở ban đầu nên tôi cũng hăng say lắm, có người đặt hàng là viết thôi. Tôi cũng không quan trọng là bài đó phải là bài hay nhất, hay nhì gì đâu nhưng rồi sau này nó lại trở thành ca khúc ăn khách nhất của tôi.
Xưa, có Vinh Sử cầm nhầm ca khúc của ông. Sau này, còn ai làm điều đó với ông không?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Ngoài Vinh Sử ra, ở hải ngoại tôi cũng từng bị cầm nhầm. Thí dụ bài “Lời tình viết vội” trước 75 tôi có mời Nhật Trường hát và thu đĩa. Rồi sau này Nhật Trường qua hải ngoại. Khi Nhật Trường mất, đệ tử của ông ấy tưởng ca khúc ấy của Nhật Trường, lại làm cái album của Nhật Trường để bài đó vô, ghi tên tác giả là Trần Thiện Thanh (tên thật của Nhật Trường). Tôi nhờ bạn bè lên tiếng và đã lấy lại được tác phẩm đó. Bây giờ ai cũng biết “Lời tình viết vội” là của tôi. Ngoài Hà Nội, có ca sỹ Hồ Quang 8 hát bài này hay lắm.
Trong những giọng ca bolero sau 75, ông thích giọng ca nào?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Tôi ưng Quang Lê.
Ông nghĩ thế nào về sức sống của bolero trong dòng chảy hiện đại?
Nhạc sỹ Giao Tiên: Trào lưu bolero sống lại nhưng có một số chương trình của một vài đài truyền hình làm quá lố, tôi không thấy thoải mái chút nào. Nếu bolero hay thì công chúng sẽ yêu. Không cần lăng xê. Hãy để bolero tự nhiên lan tỏa sức hấp dẫn của nó, “hữu xạ tự nhiên hương” mà.