Anh không trả lời tin nhắn của tôi nữa. Giống như lần trước, anh chẳng mảy may bận tâm về tôi. Còn tôi, có lẽ đã thấm nhuần thứ cảm giác này, thêm một lần, hai lần hay nhiều lần nữa, có lẽ, cũng đã đến lúc bình tâm để đón nhận mọi thứ rồi.
Quả là trên đời này chẳng nói trước được gì. Một người có thể từng rất dịu dàng, ân cần với mình, ngày hôm sau đó đã chẳng còn liên lạc. Một người hôm qua có thể trằn trọc cả đêm không thể ngủ vì một tin nhắn quên không hồi âm, hôm nay có thể đãn chẳng chút bận tâm đến điện thoại có thông báo gì.
Một người trước kia đối với mình là cả thế giới, hiện tại, ngoảnh mặt một cái, đã không còn quá nhiều ấn tượng hay vấn vương. Thời gian trôi đi, vạn vật thay đổi, con người lại càng không ngừng chuyển động, chuyện tình cảm nhất thời lại càng khó nói trước. Chỉ là đi qua những đổ vỡ, em đã đối mặt ra sao.
Người ta bảo con người ta càng lớn, càng trưởng thành thì càng vô tâm và lãnh đạm hơn, nhưng cá nhân tôi thì không nghĩ vậy, tôi chỉ tin rằng, trải qua nhiều chuyện thì con người ta sẽ học được cách bình tĩnh mà hít thở hơn.
Với anh, tôi không hẳn là không còn lưu luyến, không hẳn là tình cảm không còn như trước kia, càng không hẳn là buông lơi. Nhưng tôi nhận ra, đã đến lúc tôi cần thành thật hơn với cảm xúc và suy nghĩ một cách thực tế hơn. Tôi của hiện tại không còn cố chấp mong muốn chuyện tình yêu mà ngày ngày bên nhau nữa, càng chẳng mưu cầu yêu thương đến chết đi sống lại…
Có lẽ, một phần chúng tôi ở xa nhau, và có lẽ, cuộc sống bận rộn cũng đang lấp đầy cuộc sống của cả hai đứa. Tôi giờ đây chỉ cần một chuyện tình rất giản đơn, mọi thứ cũng chẳng cần thiết phải rõ ràng nữa. Không cần anh nói tôi là cô gái của anh, không cần “Anh yêu em”, “Anh nhớ em” hay ty tỷ những bằng chứng về tình yêu nữa.
Chỉ cần muốn nói chuyện thì nhắn tin, gọi điện. Muốn gặp thì gặp, cần nhau thì bên nhau. Nếu chuyện tình cảm vốn là cảm xúc nhất thời thì tại sao tôi phải o ép nó kéo dài theo dòng chảy thời gian? Nhất thời tôi sẽ thấy nhớ anh, lúc nào đó sẽ muốn gặp anh… Chỉ là những lúc ấy, không phải là luôn luôn.
Mọi thứ, cũng như thế, cũng đã đến lúc buông bỏ cái dã tâm độc chiếm một người của bản thân. Tình cảm cho đi, đó lầ lựa chọn của chính mình, nhưng điều đó không có nghĩa đối phương có trách nhiệm phải đáp trả. Con đường của mỗi người vẫn còn ở phía trước, cuộc sống của mỗi người cũng có vô vàn những mối bận tâm khác nhau. Chúng ta đến thế giới này một mình, vậy, hãy cứ mạnh mẽ bước một mình thật tốt trước đã, còn lại, tùy duyên!
Nhiên – Dear.vn
5/5 – (1 bình chọn)