Có gì đẹp trên đời hơn thế…!

Có gì đẹp trên đời hơn thế…!

Từ một sinh viên xinh đẹp, sau tai nạn giao thông, Nguyễn Thị Hoa (SN 1995, trú tại thôn Việt Yên, xã Việt Xuyên, Thạch Hà, Hà Tĩnh) trở thành người tàn phế. Nằm trên giường bệnh, từng nghĩ đến chuyện quyên sinh nhưng nhìn người cha hao mòn cố từng tí một để đưa lại sự sống cho con, Hoa đã nghĩ khác…

Từ động lực sống bởi tình yêu thương gia đình, Hoa đã được cộng đồng yêu thương, chia sẻ. Giờ em đã có thể đứng dậy, tự di chuyển với niềm tin và yêu đời thiết tha.

co gi dep tren doi hon the

Khoảnh khắc hạnh phúc của bố con em Nguyễn Thị Hoa khi kể về tình yêu thương, sự chia sẻ từ cộng đồng

Hoa đứng đợi tôi ở bục cửa. Khuôn mặt đã trở lại bầu bĩnh. Thấy tôi, em cười như tỏa nắng: “Có chân rồi, vui rồi nên em cũng béo lên chị ạ. Em đang tập đi cho thuần thục. Hàng ngày, em tự mình đi xuống thăm ông bà với khoảng cách tầm cây số. Sáng em đi. Trưa ăn cơm với ông bà. Chiều em trở về nhà”… Bên bát nước chè xanh, Hoa cùng bố ngồi nói chuyện tâm tình với tôi. Nhiều câu chuyện rôm rả, cười vang nhưng thi thoảng cả bố và con lại khóc. Nhưng, khác với những giọt nước mắt của hai bố con trước đây tôi đã từng chứng kiến, đã từng đau xót, những giọt nước mắt hôm nay đong đầy hạnh phúc.

Chiếc xe tải đã cán qua đôi chân của Hoa. Tai nạn quá nặng nên em được chuyển ra Bệnh viện Việt Đức (Hà Nội) để chăm sóc. Khi ý thức trở lại bình thường, nằm trên giường bệnh, em cố giơ đôi chân của mình lên, làm mãi không được. Người điều dưỡng biết vậy nên mới nói cho em biết là em không còn chân nữa. Mọi ý nghĩ trong em tối sầm. “Em nghĩ, không còn chân, chi bằng chết đi còn hơn. Nhưng nhìn những người thân giành giật sự sống cho mình; nhìn bố hao gầy, em cũng không cam lòng. Lại nghĩ, nếu mình chết, bố mẹ lại đau lòng hơn, chi bằng mình cứ cố gắng để bố mẹ còn thấy mình, còn vui. Vì vậy, em đã cố tươi cười để cho bố mẹ bớt đau chị ạ” – Hoa nói.

Sống vì tình yêu thương và em đã được nhận tình yêu thương. Không chỉ người trong gia đình mà thầy cô, bạn bè đã cùng đồng hành, tìm mọi cách để giúp đỡ, mang lại sự sống cho em. Hoa trải lòng: “Thầy cô và bạn bè đã rất quan tâm em. Đặc biệt là thầy Biện Quyền, sát cánh bên em kể từ khi em bị tai nạn. Từ thầy, em đã được các nhà báo quan tâm viết bài, được mọi người biết đến và chia sẻ. Có người ở tận bên Mỹ, không quen biết gì em nhưng đã gọi điện về động viên. Bà ấy đã hơn 70 tuổi. Bà nói với em rằng: Nhìn con cô thương lắm! Cô không có gì giúp nhưng cô muốn gọi điện để nói với con vẫn còn nhiều người không bằng con nên phải cố lên. Đi nhà thờ, cô sẽ cầu nguyện cho con… Có chị ở Đồng Tháp, là cô giáo, cũng đã gọi điện cho em và nói rằng, ở tuổi em, chị cũng bị tai nạn và mất đi 1 chân nên chị hiểu cảm giác của em. Chị bảo em là cố gắng vượt qua giai đoạn này rồi mọi việc sẽ tốt hơn… Em bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc và nghĩ rằng, ông trời lấy đi của mình đôi chân nhưng đã mang lại cho mình rất nhiều tình yêu thương. Vì vậy, mình phải nỗ lực, phải yêu đời để đáp lại tình yêu thương của mọi người”…

co gi dep tren doi hon the

Hoa bảo, ông trời lấy đi của mình đôi chân nhưng đã mang lại cho mình rất nhiều tình yêu thương. Vì vậy, mình phải nỗ lực, phải yêu đời để đáp lại tình yêu thương của mọi người

“Điều ước thứ 7” đã cho Hoa chạm tới ước mơ của mình. Báo Thanh niên và Công ty Otto book (Đức) đóng tại TP Hồ Chí Minh đã tài trợ cho em đôi chân công nghệ. Đón nhận “người bạn đồng hành mới” 2 kg vào cơ thể, em cứ tưởng như nó nặng đến hơn 20 kg. Mới lắp vào, Hoa không thể nhúc nhích nửa bước. Nhưng các anh ở Công ty Otto book luôn hỗ trợ trong từng bước đi.

Nhớ lại những khoảnh khắc trong tập luyện, Hoa chia sẻ: “Tập đến ngày thứ 2 là em tự đưa chân đi được chị ạ. Vì lâu rồi không được đi nên sướng lắm, đi cho đến kiệt sức. Nhiều hôm mệt nhưng em vẫn mở facebook “truyền hình trực tiếp” với mẹ và ông bà ở nhà xem cho mừng”…

Người bố ngồi bên cạnh cảm nhận niềm hạnh phúc của con gái, ông nói xen vào: “Ở trong đó, từ giám đốc cho đến kỹ thuật viên đều lo lắng tập luyện cho em. Nói thật, nếu không có tình yêu thương và chia sẻ của cộng đồng thì không biết đến bao giờ con gái tôi mới tìm lại được nụ cười. Với những người dân quê như chúng tôi, thương con nhưng nhiều khi lực bất tòng tâm”…

Còn Hoa, em lại lao xao với tôi bao nhiêu thứ chuyện. Chuyện về những tấm gương em ngưỡng mộ; về những khát khao, dự tính cho tương lai. Chuyện cô giáo ở Đồng Tháp đi làm từ thiện khắp nơi; chị Trang – chủ nhà hàng Nhà Tôi ở TP Hà Tĩnh có chiếc xe đạp điện dành cho người tàn tật. Rồi chuyện, em sẽ tập luyện đi lại cho thành thục; sẽ đi học thêm nghề gì đấy để sau này khi “trái gió trở trời” mình cũng làm việc mà không phải làm phiền người khác nhiều…

Tạm biệt bố con Hoa, tôi mang theo hình ảnh 2 bố con vẫy tay chào với nụ cười rạng rỡ. Niềm vui, niềm hạnh phúc cứ thế lan tỏa. Và tôi chợt nghĩ, hạnh phúc không xa vời mà luôn trong tầm tay nếu chúng ta biết yêu thương, chia sẻ. Lòng yêu thương giúp chúng ta thấy cuộc sống này đáng sống, thấy được sự ấm áp của tình người.

co gi dep tren doi hon the

Biện Nhung

Rate this post

Viết một bình luận