Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy – Đêm Tri ân ngàn lời muốn nói – phc.edu.vn

Tối ngày 24/5/2014, BGH cùng các thầy cô của trường THPT Phan Huy Chú – Đống Đa đã tổ chức một buổi học cuối cùng dành cho học sinh lớp 12, trước khi các con ra trường. Tại đây, những người làm thầy thêm một lần dạy học trò biết nâng niu những kỷ niệm quý giá trong đời. Các trò được dạy để hiểu “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy” cần mãi khắc ghi.

 Lắng lòng trong niềm Tri ân  

 
Lễ Tri ân trưởng thành là một buổi chia tay cảm động của thầy và trò nhà trường. Cô giáo Hiệu trưởng Nguyễn Thị Nhiếp đã có những phút dạy bảo, tâm tình cùng các trò của mình. Trong đêm Tri ân ấy, tất cả mọi người có mặt đã cùng rưng rưng. Cô Hiệu trưởng dặn dò thật kỹ, thật tha thiết với khóa 15, trước lúc các trò rời xa mái trường. Cô ân cần dạy đạo tri ân. Cô Nguyễn Thị Nhiếp đã giảng giải: “Tri là biết, ân là ơn. Các con phải khắc ghi công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ mình”. Người đứng đầu nhà trường đã dạy các trò trong nước mắt của người thầy xa trò, của người làm mẹ dặn những đứa con yêu thương.

 

Cô Hiệu trưởng Nguyễn Thị Nhiếp ân cần dặn dò các trò

Bác Bùi Thị Ngân – một phụ huynh có mặt chia sẻ: “Đây là bài học ý nghĩa cho các con, chúng tôi xin tỏ lòng cảm ơn nhà trường. Chúng tôi sẽ không thể quên buổi lễ đầy ý nghĩa này. Nhà trường đã tyheem một lần dạy các con đạo hiếu, trước l

úc chia xa

. Đó là bài học về công cha tình mẹ ”. Toàn thể phụ huynh của 354 học sinh được mời cùng chứng kiến Lễ tri ân và cùng được các con cài hoa tri ân lên ngực trong niềm xúc động cùng cộng hưởng.

 

Trong lễ Tri ân, các trò đã ôm lấy cha mẹ của mình trong niềm xúc động trào dâng

 
Sau ba năm trôi học tập và rèn luyện dưới mái trường, trong Lễ Tri ân trưởng thành các trò được chính Ban giám hiệu và đại diện Ban phụ huynh lớp cài huy hiệu trưởng thành. Trong buổi lễ này, mỗi em còn được tham dự trong vai trò nhân vật chính để ghi nhớ một thời khắc vô cùng thiêng liêng, kết thúc thời học sinh vô tư, thời khắc chia xa mái trường và từ giã thầy cô cùng bè bạn.
 
Những bài Tri ân như những bức thư tỏ lòng biết ơn cha mẹ, biết ơn thầy cô những người có mặt cảm nhận từng cảm xúc chân thành, ấm áp của học sinh lớp 12. Đại diện lớp 12C viết: “Điều chúng con muốn là được mãi mãi sống trong phút giây này, mãi được sống trong tình yêu của thầy cô. Xin khắc sâu hình bóng cô thầy trong trái tim mình, mai đây dù có đi xa thầy cô và mái trường sẽ là chốn trở về tràn ngập yêu thương”.

 

 Những bông hoa Tri ân được các con run run cài lên ngực cha mẹ để tỏ lòng biết ơn

 
Các trò K15 đã đến với trường THPT Phan Huy Chú bởi một chữ “duyên” và các con gắn bó với PHC là bởi chữ “tình”.  Đó là sự lựa chọn ngôi trường mang “Học hiệu” Phan Huy Chú. Và dù không nói ra, các trò cũng có tự trong lòng, một niềm tự hào là học sinh trường Phan Huy Chú – Đống Đa.
 
Khi viết những dòng tri ân, các trò đã lắng lòng mình trong những yêu thương. Từng dòng tri ân hai thầy cô giáo dẫn chương trình đọc thật tha thiết, nghẹn ngào song cũng thật ân cần, chia sẻ.
 
Những lời yêu thương lần đầu hé lộ
 
Từng dòng chữ các con viết đã nói lên tất cả. Người đọc không cần bình luận thì cả 400 phụ huynh có mặt đã chảy nước mắt, xúc động. Dưới đây là những tâm sự được trích dẫn, chia sẻ cúng các con.
 
Học sinh Nguyễn Thu Trang 12A1 đã viết: Con thật may mắn vì đã có người bố hiền lành, yêu  thương con cái, vui tính và luôn quan tâm đến con. Nhiều lần con muốn xin bố mẹ để con xuống lớp thường để tiền học bớt đi. Nhưng bố nói: Bố vẫn lo được. Yên tâm học đi”. Số tiền của con khiến bố cứ phải làm việc vất vả, mồ hôi ướt đẫm. Con biết ơn người bố thầm lặng hy sinh yêu thương con cái chịu khổ không hề than trách.

 

Giây phút chia xa mái trường đã đến

 
Nguyễn Ngọc Tiểu Linh lớp 12D4 tâm tình: Cảm ơn Bố không ngại nắng gió, không quản khó khăn phải thường xuyên đi làm xa để cho con có cuộc sống tốt nhất. Bố là người hiểu con quan tâm đến con hơn ai hết. Bố không áp đặt không bắt con phải học thật giỏi mà để con tự có ý thức phải cố gắng.
 
Trần Thanh Giang lớp 12D1 viết: Là con gái, con học từ mẹ mọi điều. Từ cách ăn, cách mặc, nói năng, đi đứng, dọn dẹp nhà cửa, tư duy và cách suy nghĩ. Mẹ bên con và mẹ luôn âm thầm chăm sóc, chở che, uốn nắn con. Rồi tự lòng mẹ cũng vang tiếng nói: “Mẹ đây rồi, con gái của mẹ ơi!”…

 

Con nhớ lắm, thầy cô ơi!

 
CON YÊU BỐ Ạ! Bạn Giang đã viết In hoa lời dành cho người cha của mình. Con không có đủ can đảm để nói câu đó trước mặt bố đâu, và con cũng tự thấy mình quá kiệm lời tình cảm với bố. Cách bố quan tâm đến con âm thầm lắm. Nấu cơm toàn món ngon… Bố nhìn chúng con ăn, lo cho bữa ăn, giấc ngủ, sức khoẻ, việc học tập của con. Bố bận bao nhiêu việc như thế, mà vẫn là bố đảm. Lắm lúc, cách bố quan tâm có chút vụng về, nhưng đó là tình cảm chân thành làm ấm áp trái tim con!
 
Còn Nguyễn Cẩm Tú lớp 12D4 tâm sự: Thời gian đằng đẵng trôi qua lặng lẽ hằn sâu vào tâm trí con bao giọt mồ hôi của bố, khuôn mặt nhân từ của mẹ. Lần đầu tiên con vào cấp I, II, III là mẹ đưa con tới trường. Con thi trượt ngôi trường cấp ba dự định, sau đó sụp đổ hoàn toàn trong lần thất bại đầu tiên của cuộc đời . Không một lời trách mắng, trong lúc con vấp ngã bố mẹ đã đưa bàn tay nâng con đứng dậy, để ngày hôm nay đây con hiểu rằng “Vấp ngã không phải là kết thúc”. Con cảm ơn cuộc đời đã đưa con đến với ngôi trường thân yêu Phan Huy Chú. Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ để nói với bố mẹ .
 
Bạn gái Nguyễn Thị Phương Thảo bày tỏ: Trụ cột của gia đình 12D2, không ai khác chính là mẹ Nguyễn Thị Kim Liên thân yêu. Mẹ luôn hết lòng vì những đứa con thân yêu của mình. Tất cả những gì mẹ trải qua, những kiến thức và bao nhiêu tâm huyết mẹ đều dành cho chúng con. Cô Hồng Hạnh, cô thật kì lạ nhưng thật đáng yêu và sâu sắc. Với cô Băng Tâm, chúng con có quá nhiều cảm xúc. Nhưng tất cả chỉ gộp lại một câu: Chúng con biết ơn cô rất nhiều.”
 
Trần Đức Việt Tiến đã hướng về cha mẹ khi viết những dòng Tri ân: Con xin cảm ơn cha mẹ đã cho con cuộc sống này, cha mẹ đã hy sinh rất nhiều để con được như bây giờ. Cha mẹ là nơi con nương tựa mỗi khi vấp ngã, chán nản. Gia đình mình không có nhiều vật chất, không khá giả nhưng con cảm nhận được tình cảm gắn bó của gia đình ta. Bố mẹ là ngọn đuốc thắp sáng khi con đường phía trước của con u tối. Không bao giờ con quên ơn bố mẹ của con! 
 
Trong bài viết của học sinh Đoàn Hải Tuyên lớp 12D5 có đoạn: Từ bé, con đã được mẹ đưa về cho ông bà nuôi. Bà đã phải đi xin sữa cho con, còn ông phải dậy để dỗ và trông con hết đêm. Dù đã lên chức ông bà, là tuổi được dưỡng già mà 2 ông bà còn phải nuôi 1 đứa cháu là con, con vô cùng cảm động và biết ơn ông bà lắm!
 
Lê Huyền My lớp 12D5 đã nắn nót: Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, chịu hy sinh và nhẫn nhục nhất mà con biết. 2 chị em con thiếu vắng tình cảm của ba nhưng mẹ đã đóng vai trò của ba trong nhà. Đối với nhiều người, học sinh tiên tiến không là gì nhưng với con rất quan trọng vì đó là lần đầu tiên con thấy mẹ cười. Mẹ có biết, chính nụ cười của mẹ là động lực để con thực hiện ước mơ của con!
 
Còn Vũ Hải Phong cũng ở lớp 12D5 nhẹ nhàng tâm tình: Con xin cảm ơn bố mẹ đã cho con có cơ hội sống trên đời này… Lên 3 tuổi, con ăn vụng 1 quả mận, bị ngộ độc thức ăn sốt đến co giật. Và sau này khi cả ông bà và các dì đều từ bỏ hy vọng thì bố mẹ vẫn tin tưởng vào con.
 
Rất chân thật, Đỗ Thị Minh Diệp đã bày tỏ: Con cảm ơn mẹ – người phụ nữ tuyệt vời của con- người chấp nhận mất tất cả chỉ để được quyền nuôi dưỡng con. Con cảm ơn bố- người bố nuôi nhưng đồng thời là người duy nhất con yêu thương và trân trọng. Chỉ cần 1 ánh mắt, một câu nói hay câu hát của con là bố biết con đang thế nào!
 
Học trò Nguyễn Phương Nam lớp 12D3 nói với mẹ mình: Mẹ ơi! dù mẹ không còn trên cõi đời này nữa nhưng con vẫn muốn nói rằng: Con yêu mẹ nhiều lắm. Hồi còn sống mẹ thường nói với con: “Tôi hầu anh từ bé đến bây giờ, sau này anh lớn anh phải hầu lại tôi”. Con biết mẹ chỉ nói cho vui thôi, nhưng mẹ đi rồi con “hầu” thế nào đây? Con còn nợ mẹ một chữ Hiếu mà có lẽ suốt đời con không thể trả được. Chỉ còn vài ngày nữa là con mẹ trưởng thành rồi nhưng trớ trêu thay mẹ không thể chứng kiến được giây phút ấy…Con hi vọng rằng ở thế giới xa xôi bên kia mẹ luôn dõi theo và che chở cho con mẹ nhé! Bố ơi! từ ngày mẹ mất, con biết bố đã buồn rất nhiều. Sự ra đi của mẹ đã làm bố rất sốc, nhiều lúc bố chán chường, tuyệt vọng. Con thương bố bởi vì giờ đây người thân duy nhất của con là bố.
 
Cách đây 2 tháng, phải chịu nỗi đau mất mẹ, Đỗ Thanh Thủy lớp 12C đã có Thư gửi Mẹ ở bên kia bầu trời: “Lúc con viết những dòng nay, không biết mẹ có đang ở cạnh con không? Con nhớ mẹ nhiều lắm! Hai tháng trước, ngày mẹ bất chợt xa con  chắc mẹ chưa thể an lòng vì con chưa thi Đại học vẫn chưa bước vào đời. Ngày mẹ bất chợt xa con, có những điều con chưa kịp nói …..Con xin cảm ơn và xin lỗi vô vàn mà khi còn được có mẹ ở bên con không thể nói…”
 
Trong một hoàn cảnh rất khác các bạn, Phạm Duy Anh bộc bạch: “Người đầu tiên em biết ơn nhất không phải là bố mẹ, là những người sinh ra em mà đó là bà ngoại của em. Bố mẹ sang nước ngoài làm việc và để bà nuôi em từ khi em 4 tháng tuổi. Suốt 18 năm qua, bà đã dạy cho em những điều hay lẽ phải, tận tuỵ chăm lo cho em. Năm nay bà đã 80 tuổi, cái tuổi lẽ ra phải được nghỉ ngơi và được con cái chăm sóc thì bà vẫn phải quản lý mọi công việc và lo cho em từng tí một”.

 

Ban Giám hiệu, cô giáo chủ nhiệm và Trưởng ban phụ huynh cài huy hiệu trưởng thành cho các trò 12 sắp ra trường

 
Không chỉ có hoàn cảnh đặc biệt mà ở trong điều kiện đầy đủ, những người làm con vẫn thấu hiểu công ơn của cha mẹ mình, học sinh Lý Nhật Trường viết: “Con cảm ơn ba mẹ vì đã cho con một tuổi thơ êm đềm, để bất cứ khi nào nhớ lại con luôn cảm thấy hạnh phúc. Con cảm ơn ba mẹ vì đã có dự nghiêm khắc đúng lúc và dang rộng vòng tay yêu thương tha thứ những lỗi lầm cho con. Con cảm ơn ba mẹ vì tất cả. Ba mẹ đã tạo niềm tin cho con vững bước vào đời”.
 
Lời biết ơn gửi các thầy, cô đứng mũi chịu sào 
 
Trần Đức Việt – Bí thư chi đoàn 12A1 khẳng định: “Tôi tự hào là một học sinh trường THPT Phan Huy Chú- Đống Đa. Các thầy cô trong Ban giám hiệu là bộ ba quyền lực vô cùng thân thiện”.
 
Trò Nguyễn Phương Nam lớp 12D3 đã viết: Con xin gửi tới ba thầy cô trong Ban giám hiệu. Đứng đầu là cô giáo Hiệu trưởng Nguyễn Thị Nhiếp, cô giáo hiệu phó Cao Thanh Nga, thầy giáo hiệu phó Hà Xuân Nhâm. Con cảm ơn thầy, cô đã xây dựng thương hiệu  Phan Huy Chú vững mạnh như ngày hôm nay. Để xây dựng thương hiệu ấy con biết các thầy cô đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, thì giờ, mồ hôi và cả nước mắt. Phải hy sinh thời gian bên gia đình yêu thương của mình. Chúng con biết ơn và luôn tự hào về thầy cô!

 

Sẽ nhớ mãi đêm Tri ân

 
Còn Nguyễn Phương Dung lớp 12A1 tự hào khi bộc lộ: “Cô hiệu trưởng, phong cách làm việc thì chuyên nghiệp, gu thời trang cũng tuyệt vời, con người có vóc dáng nhỏ bé mà công việc to lớn, luôn đi đầu, cô đã tạo nên ngôi trường tuyệt này”.
 
Tập thể 12C, lớp Ban C chỉ được hình thành trong một năm học cuối cùng, đã viết: “Xin cảm ơn cô giáo Hiệu trưởng Nguyễn Thị Nhiếp, cô đã cho con và toàn thể thành viên trong gia đình 12C cơ hội được hội tụ, được bên nhau, được tin ở chính bản thân mình”.

 

Các con 12C không muốn xa người Mẹ chung của mình

 
Trong cuốn Tri ân, một học sinh lớp 12D1 viết: Xin được cảm ơn thầy cô!!! Trong mắt em không  thầy cô trường nào có thể “sánh” được với thầy cô của trường PHC. Người tạo ấn tượng đầu tiên cho em khi em mới bước chân vào trường là cô giáo hiệu trưởng Nguyễn Thị Nhiếp. Cô xuất hiện với một khuôn mặt tươi vui, sáng ngời rạng rỡ khi đón K15 vào trường. Cô luôn phát biểu với một giọng ấm áp. Và đặc biệt là cô luôn gần gũi với học sinh. Cô đã xoá đi chữ “Hiệu trưởng” để chúng em có thể thân mật gọi cô là “cô Nhiếp”. 
 
Với 10 cuốn tri ân của 10 lớp 12 tràn ngập ân tình, khuôn khổ một bài viết sẽ không thể kể đủ tiếng lòng của 354 học sinh. Xin coi bài viết này như một cành hoa đào gợi báo xuân về. Hoặc chỉ là ngọn gió heo may len lỏi về phố, nhắn cho hồn người hướng đến những miền yêu!
 

 

Ban chỉ đạo truyền thông

Rate this post

Viết một bình luận