[Harry Potter fanfic] Redeem Me – chap 24 | HarryxDraco Fanclub Vietnam

Author: Samayel

Translator: Ikornik

Beta-reader:  Hồng Ân Nguyễn

Disclaimer: All Harry Potter characters herein are the property of J.K. Rowling and Bloomsbury/Scholastic. No copyright infringement is intended.

Warnings: Adult Language, Angst, OC, Dubious Consent, Non-Con, OOC, Sexual Content, Suicide, Violence, Suicide Attempt, Voyeurism/Exhibitionism, Hurt/Comfort, Drug Usage, Rape, Humiliation

Genre: Angst, Drama, General, Hurt/Comfort, Romance, Smut

Category: Adult

Rating: NC-17

Summary: Two years after the events of Harry’s sixth year at Hogwart’s, Draco stumbles back into his life. Harry is a bitter and vengeful young man, Draco is a walking wreck…and who is helping who? (Hai năm sau năm thứ 6 của Harry tại Hogwart. Draco đột ngột lần nữa xuất hiện trong cuộc đời Harry. Harry trở thành một chàng trai đầy hận thù và khắc nghiệt, còn Draco biến thành một gã lang thang và ốm yếu… nhưng là ai đang giúp ai?)

Link: https://archiveofourown.org/works/1910067/chapters/4149288

Chap 23

Chương 24: The Man In Black

Dula và Charlie đến ngay sau khi Arthur đi làm về. Ron đã ôm thật chặt anh trai mình và ôm Dula chỉ nhẹ nhàng hơn một chút xíu. Arthur và Molly tiếp theo làm một vòng, cuối cùng thì Harry cũng trao đổi những cái ôm cùng Charlie và người yêu của anh ta. Rượu trái cây được chuyền qua, Molly đã vào trong bếp để chuẩn bị bàn ăn tối, tự hỏi liệu Draco có thể xuống hay không. Bà đã lên đó lúc nãy, Harry cũng thế, nhưng Draco than rằng có chút mệt mỏi và lo lắng về những người khách, nên họ đã mủi lòng và cứ để cậu tự nhiên.

Arthur mải mê mô tả dài dòng về một chiếc xe bị nguyền, một giám đốc điều hành ngân hàng Muggle, cùng hàng nghìn bảng tiền phạt vì đỗ xe trái phép. Rõ ràng, chiếc xe trong câu chuyện đã bị nguyền để tự di chuyển tới chỗ đỗ xe trái phép gần nhất, ngay sau khi người chủ rời khỏi nó. Phải mất nguyên một đội Phá lời nguyền làm việc cả ngày để khiến việc trở lại bình thường, cùng rất nhiều cảnh sát Muggle bị dính Bùa Lú trước khi kết thúc mọi chuyện. Có khá nhiều tiếng cười, nhưng nhìn chung, bầu không khí rất dịu dàng và yên bình.

Dula hỏi thăm về sức khỏe của Draco, lịch sự đến không thể lịch sự hơn, và rất thất vọng khi nghe rằng Draco đã quyết định ở lại trên giường. Harry nhún vai, thừa nhận rằng anh cũng không hiểu sao tâm trạng Draco lại thay đổi như vậy.

“Thật là tiếc. Anh khá là mong được gặp vị khách của em.”

Dula khéo léo tránh đề cập tới cuộc nói chuyện trước đó giữa Harry và họ, chỉ đơn giản là chọn những chủ đề nhẹ nhàng hơn. Ron thách thức anh trai mình một trận đấu cờ phù thủy và bận rộn bắt nạt ông anh. Arthur, Harry và Dula thì ngồi uống rượu trái cây, trò chuyện vui vẻ, còn Molly thì bày bàn ăn tối ra trước cả khi họ nhận ra. Dula lịch sự cáo lỗi và đi về phía nhà tắm, trong khi những người khác thì đi ăn tối. Ở hành lang trên gác, chỉ có một phòng có ánh sáng tỏa ra từ dưới cánh cửa, Dula nhẹ gõ lên.

“Cửa mở… Vào đi.”

Draco ngẩng đầu khỏi quyển sách và há miệng ngạc nhiên nhìn người vừa bước vào phòng. Dula mặc hoàn toàn một màu đen, nhưng không giống màu đen xỉn của bộ đồ chiến đấu của Harry, đây là những bộ đồ chất lượng rất cao và đầy thời trang. Tóc anh ta không hề bện lại, thả dài tới gần một mét tới dưới hông, thẳng mượt như lụa đen vậy. Vẻ ngoài của anh ta đầy quý phái nhưng cũng rất thư giãn, một loại khí chất như thể nghệ thuật của những người sinh ra đã là quý tộc, và với làn da hơi sậm cùng đôi mắt nâu sáng lấp lánh, anh ta có dáng vẻ của một Lucius Malfoy trẻ trung nhưng ngược tông màu, anh ta là đen trong khi Lucius là trắng. Nụ cười của anh ta thân thiện và có chút thích thú, cảm giác anh ta rất cao lớn, cho dù chỉ cao hơn Harry có vài phân. Khi anh ta nói chuyện, có thể phát được giọng điệu địa phương, nhưng tiếng Anh của anh ta không chỉ đơn thuần là trôi chảy. Draco dường như không thể làm gì ngoài lắng nghe, nhìn vị khách lạ mà vừa vào đã thống trị căn phòng nhỏ.

“Em chắc hẳn là Draco Malfoy. Bọn anh đã đi rất xa, Charlie và anh chỉ có đủ ít thời gian tạm xa công việc. Thật sự là rất đáng tiếc nếu để lỡ mất cơ hội gặp vị khách mà Harry đã kể đầy tử tế về người đó.”

Draco sững sờ nhìn người đàn ông mặc đồ đen ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường cậu và đưa một tay ra để bắt tay chào hỏi.

“Anh là Dula, rất vinh hạnh được gặp em, Draco. Theo phong tục là phải bắt tay khi em gặp ai đó lần đầu tiên, có phải không?”

Draco giật mình trở lại hiện tại, đóng sách lại và đưa tay ra, dù có chút lo lắng, nhưng cậu tự nhắc mình rằng bất cứ ai có ý đồ xấu sẽ không có mặt trong ngôi nhà được bảo vệ bởi Harry.

“Xin anh… Giờ tôi chỉ là Draco. Rất vui… ừm… được gặp anh. Anh là… bạn của Charlie, đúng chứ?”

Draco nói lắp bắp, mặt đỏ như máu vì quá xấu hổ trong khi Dula cầm lấy tay cậu và bắt hai lần, rồi trở lại tư thế ngồi thoải mái và thanh lịch ở chiếc ghế.

“Phải. Anh chính là người đó. Cũng có phần nào hơn thế nữa, nhưng mà như người ta nói, lưng chừng giữa giữa. Bữa tối của Molly là một bữa ngon hiếm có, anh phải nói là cho dù có để lỡ một bữa cũng thật sự là đáng tiếc. Em chắc chắn là em không muốn xuống tham gia cùng mọi người chứ? Họ có vẻ lo lắng cho em, nhưng nhìn em khỏe mà. Hình như họ cũng rất là thích em đấy. Em biết đó, họ sẽ thấy nhớ em.”

Draco ngồi đó, ngây ngỗng vì những lời của Dula. Anh ta đâu có ở đây, làm sao anh ta lại có thể nói những điều đó với giọng điệu chắc nịch như vậy? Tất cả những gì Draco muốn là được để yên một mình… Nhưng… Những gì Dula đã nói lúc đầu, về Harry.

“Harry ư? Cậu ta đã nói gì về tôi? Anh nói chuyện với Harry lúc nào?”

Câu nói thoát ra như một lời thách thức, hòa với sự tức giận cậu cảm thấy vì bị cắt ngang, nhưng trong tim cậu, nó gần như là một lời cầu xin. Dula hoàn toàn không thấy phiền gì và mỉm cười ấm áp.

“Cậu ấy đến nhà bọn anh ăn tối vào tuần trước. Thực sự thì bọn anh cũng chỉ cách có một chuyến Floo thôi mà. Anh tin rằng việc đó xảy ra không lâu sau khi em mới đến đây. Cậu ấy khá là ấn tượng với em. Cậu ấy cảm thấy có hơi bối rối, vì anh được nghe là hai đứa không phải bạn bè thân thiết gì ở trường, nhưng cậu ấy nhận xét rằng em rất dũng cảm, rằng em mạnh mẽ hơn những gì cậu ấy tưởng. Harry đã giết một Chúa tể Hắc ám ở đỉnh cao sức mạnh… tới hai lần. Anh thấy được gọi là dũng cảm và mạnh mẽ bởi một người như Harry… Chà, anh phải coi đó là những lời khen ngợi thực sự.”

Draco nuốt khan đầy khó khăn. Giống như ai đó đang treo một ảo ảnh tuyệt vời trước mặt cậu, và cậu vô cùng mong mỏi được nó thôi miên, nhưng cậu chẳng còn chỗ nào để dành cho những ảo tưởng trong mình, bất cứ thứ gì gần giống niềm tin mù quáng hay hy vọng viển vông đều bị đánh cho tơi tả và ném đi từ lâu rồi.

“Cậu ta không có nói thế… Những điều đó. Anh đang nói dối. Anh thực sự muốn gì? Tại sao anh lại lên đây?”

“Draco. Anh chẳng có được lợi lộc gì khi nói dối em… Và em cũng chẳng có gì khiến anh muốn có. Bất cứ lời nào anh nói với em chỉ đơn thuần là suy nghĩ của anh, và trong trường hợp những lời của Harry, là ký ức của anh. Anh hiểu rằng em có vấn đề về niềm tin, nhưng thật không lịch sự khi gọi một người là kẻ dối trá mà không có lý do chính đáng. Anh đã xúc phạm gì em chăng? Anh chỉ muốn được gặp em và hỏi rằng liệu em có xuống ăn tối cùng mọi người hay không. Vấn đề đó hoàn toàn nằm trong tay em.”

Lý luận của Dula là vô cùng hoàn hảo, Draco thấy mình như sụp đổ trong khi bản năng chiến đấu cùng lý trí. Cậu chẳng muốn bị ép phải suy nghĩ, cậu đã vô cùng mệt mỏi, nhưng cậu được nuôi nấng thành một quý tộc, cho dù là đã được chiều hư, và những gì được dạy dỗ đang bảo cậu phải cư xử như một quý tộc ngay lúc này.

Draco nâng cằm lên. “Xin lỗi. Việc đó quả là không đúng. Tôi không nên nói thế. Anh không hề xúc phạm gì cả. Nếu có điều gì, đó chỉ là anh đã quá tốt bụng. Dula, họ nói gia đình anh là một gia đình phù thủy quý tộc tại châu Âu. Nếu tôi có thể, tôi muốn hỏi họ của anh là gì?”

“Em có thể hỏi, nhưng anh không còn dùng nó nữa. Em không phải phù thủy duy nhất mà họ của mình không còn phục vụ tốt cho bản thân. Ông của anh phục vụ một Chúa tể Hắc ám và có vị trí cao trong các cố vấn của ông ta, nhưng khi Chúa tể đó bị đánh bại bởi Albus Dumbledore, ông của anh bị kết án tới Azkaban và cuối cùng là nhận Nụ hôn. Bố của anh đã làm việc nhiều năm để phục hồi danh tiếng gia đình, nhưng vết nhơ đó vẫn còn cho dù ông đã có sự giàu sang cùng nhiều mối quan hệ. Bố cùng anh bất đồng về rất nhiều thứ, và bọn anh đã cùng nhân nhượng nhau, nhưng anh đã bỏ lại mọi thứ sau lưng… Để trở thành người như bây giờ. Anh không cần sự giàu sang, vì ông là một người có lòng tham vô đáy. Anh không cần quyền lực hay sức ảnh hưởng, vì anh có quyền lực với chính bản thân mình và không ai có thể tước điều đó khỏi anh. Anh không cần một cái tên để che chở, bởi vì nó chẳng có giá trị gì trừ phi mọi người trao quyền lực cho nó. Anh chỉ đơn giản là… Dula, và theo một số nhận định, như thế còn hơn cả đủ.”

Draco lắng nghe, cảm thấy mê mẩn bất chấp sự sợ hãi vừa nãy. Gia đình Dula đã phục vụ cho một Chúa tể Hắc ám… Draco hiểu rất rõ cảm giác đấy là như thế nào. Chủ đề này liên quan trực tiếp tới tình hình hiện tại của Draco, và cậu thấy mình thoải mái miễn là cậu không nghĩ về tính hướng của Dula.

Draco vén tay áo lên. Dấu vết Hắc ám tuy đã mờ nhưng vẫn thấy được trên làn da nhợt nhạt của cậu. Draco nhìn nó một lúc trước khi lên tiếng.

“Ước gì tôi có thể để nó lại đằng sau. Tên anh có thể bỏ, cái này… Tôi sẽ phải mang nó chừng nào tôi còn sống. Tôi không thể dễ dàng chạy trốn khỏi quá khứ của mình. Mọi người luôn nhìn thấy điều này trước khi nhìn thấy tôi, tôi thấy mình làm gì cũng không quan trọng, tôi chỉ là không thể thay đổi được điều này.”

“Draco. Mọi người luôn nhìn thấy những gì họ lựa chọn, có dấu ấn hay không. Những người nhìn đủ rõ ràng, như Molly hay Harry, sẽ thấy chính con người em hiện tại, không phải con người em đã từng. Anh không giả vờ rằng đó là việc dễ dàng. Ở Prague, vẫn có những cánh cửa đóng trước mặt anh, thậm chí là đã hai đời sau nỗi hổ thẹn của gia đình, đấy là còn chưa kể nói đến thực tế người yêu của anh là một người đàn ông.”

Draco nhăn mặt trước lời bình luận, và Dula nhìn cậu đầy tò mò, rồi nói bằng một giọng điềm đạm và nghiêm túc khiến Draco phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh ta.

“Em không thoải mái với những điều như thế. Anh xin lỗi. Anh đáng lẽ phải biết. Harry chỉ nói em bị tổn thương bởi những kẻ khác, nhưng cậu ấy không chia sẻ những điều bí mật mà không phải của cậu ấy. Anh không nhận ra chủ đề này sẽ gây lo lắng cho em. Anh nghĩ, có lẽ em sẽ không thích những điều anh nói tiếp sau đây, nhưng đó là điều mà anh thấy em cần phải nghe, và anh hy vọng em sẽ lắng nghe nó với một tâm thế cởi mở.”

Draco e ngại dừng lại, chỉ đơn thuần là gật đầu lo lắng, tự hỏi không biết Dula có điều gì muốn nói mà lại quan trọng đến thế.

“Draco, anh không biết em thấy gì khi nhìn vào người như Charlie và anh, nhưng anh ngờ rằng em chỉ nhìn thấy những thứ mà là bề nổi hời hợt nhất trong cuộc sống của bọn anh. Anh hy vọng em sẽ nhìn sâu hơn bề nổi của mọi việc, và thấy rằng những người yêu nhau, bất kể giới tính của họ, không phải là mối đe dọa với bất cứ ai. Những người mà chỉ bị thúc đẩy bởi ham muốn hay sự căm ghét… Số lượng của họ rất đông, em không thể đánh giá số đông dựa trên những hành động của thiểu số đáng ghét đó. Những người nhìn vào dấu ấn trên tay em, và cư xử bất công với em chỉ vì tin rằng họ hiểu em thông qua mỗi nó, đều là những kẻ ngốc tự cao, họ đã bỏ lỡ cơ hội để thấy con người thực sự của em và người bạn em có thể trở thành. Đó là mất mát của họ. Đừng tự đánh mất cơ hội cho tình bạn hay hạnh phúc giống như họ. Bất cứ ai đã gây ấn tượng với Harry như thế, xứng đáng được nhiều hơn là hành xử theo cách đấy.”

Draco quay đầu ra phía cửa sổ, hy vọng cặp má đỏ bừng sẽ không làm bị lộ ra. Dula chờ đợi trong im lặng, rồi đứng lên để rời đi. Draco lấy hết can đảm để cuối cùng trả lời.

“Cám ơn anh. Tôi… ừm… Tôi có vài điều cần suy nghĩ. Tôi… tôi sẽ xem liệu mình có muốn xuống ăn tối lát nữa hay không. Tôi không biết. Thật tuyệt khi được gặp anh… Dula.”

Dula gật đầu đầy tinh tế. “Gặp em cũng thế, Draco. Nếu anh không thể gặp lại em vào tối nay, hãy nhớ rằng Charlie và anh chỉ cách em có một cuộc gọi lò sưởi. Chúc ngủ ngon, Draco.”

Thế rồi anh ta đi mất, và Draco chỉ có một mình, ngồi trên ghế cùng quyển sách đang đọc dở mà cậu chẳng nhớ nổi là mình có thích nó hay không. Dula… có hơi quá lấn át. Kiểu như là ở gần một ngọn núi lửa vậy, Draco vẫn còn choáng váng với trải nghiệm này. Nhưng nó đúng là có khiến cậu thấy chút ghen tị. Dula mang trong mình một phong cách mà cậu đã cố gắng hình thành ở trường, nhưng Draco thể hiện ra như một tên nhóc bị chiều hư, Dula dường như là một hoàng tử tao nhã… và lại còn là dạng thân thiện nữa.

‘Anh ta thật tử tế. Anh ta học cách cư xử tuyệt vời và thông thái như thế từ đâu chứ? Cá là anh ta khiến Charlie phải điên cuồng, hành động như thế ở nhà. Harry… Nếu Harry đã nói những điều đó về mình, cậu ta chắc hẳn cũng phải thích mình một chút. Đủ để không ném mình qua cửa sổ nếu mình không thể ngăn bản thân nhìn cậu ta một cách sai trái. Hy vọng tối nay cậu ta sẽ lên đây. Cậu ta đã hứa rồi. Mình không muốn ở một mình.’

Hương thơm bữa tối len lỏi qua cánh cửa mở tới phòng của Draco, ngay lập tức bụng Draco lên tiếng. Mặc dù đã được ăn ngon trong hơn một tuần, nhưng cơn thèm ăn của Draco vẫn rất lớn. Draco đưa ra quyết định. Bữa tối chẳng thể nào là cực hình đến thế, cho dù có các vị khách, cậu cũng chẳng muốn ngủ gật và làm phiền họ với những cơn ác mộng của mình trong bữa tối, đúng không nào? Còn cách nào để tỉnh táo tốt hơn là xuống đó tham gia một lúc đây?

0o0o0o0

Arthur nhìn vào những người tụ tập ở bàn ăn. Molly ngồi ngay bên tay trái ông, Charlie và Dula bên cạnh bà, rồi Ron ngồi bên phải với Harry ngay bên cạnh. Thật đáng tiếc là Draco thấy không được khỏe. Molly lúc nào cũng làm quá sức khi bất cứ cậu con trai nào trở về, ông đã suýt nữa bị nguyền khi cố gắng bốc vài miếng trước bữa tối. Thế nhưng, vẫn thật tốt khi gặp lại Charlie và Ron, Dula thì lúc nào cũng là người trò chuyện tuyệt vời. Thức ăn thật hoàn hảo, với một ngày giữa tuần làm việc thế này, ông chẳng thể nào vui vẻ hơn. Khóe mắt ông nhìn thấy có một vạt tóc vàng, Arthur ngẩng lên và ánh mắt mọi người nhìn theo ông.

“A! Draco! Bác cứ lo sẽ chẳng gặp con ở bàn ăn tối nay. Ngồi xuống… Ngồi xuống. Còn nhiều lắm và chẳng món nào là tệ cả. Molly của chúng ta lại làm hết sức mình một lần nữa. Có ghế bên cạnh Harry đó. Cho dù con làm gì, đừng bỏ lỡ món giăm bông nhé. Thật xứng đáng mạo hiểm ngón tay của bác để ăn sớm một miếng đấy, giờ nó lại còn ngon hơn nữa! Thưởng thức đi nhé.”

Draco lặng lẽ ngồi xuống, không thể ngăn một vệt đỏ đang xuất hiện trên mặt mình, và khi cậu ngẩng lên, Dula đang mỉm cười. Harry đột nhiên nghiêng người vào và thì thầm với Draco.

“Xin lỗi về tối hôm qua… Thật sự đấy. Tôi rất mừng là cậu đã xuống. Mau đi, ăn nào, bạn tôi… Mọi thứ đều ngon lành cả.”

Draco gật đầu đồng ý, không tin tưởng bản thân cất tiếng nói mà không huyên thuyên như một kẻ gái tính. Harry đã gọi cậu là ‘bạn’. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực trong khi cậu lấy mỗi món một ít và làm đầy đĩa của mình, nhưng khi cậu nhìn về phía Dula, người yêu của Charlie đang mỉm cười với cậu, và vô cùng kín đáo, gật đầu đầy đồng tình mà không để cho bất cứ ai nhìn thấy. Draco nhìn lại xuống đĩa của mình và để bản thân tận hưởng bữa tối cùng mọi người. Cậu cảm thấy không lạc lõng nhiều như mình tưởng, và cũng không mất nhiều thời gian cho tới khi cậu nói chuyện cùng những người khác.

Ron đang nói về việc trở lại tập luyện sau trận đấu ngày mai, và Charlie thì kể cho mẹ nghe về con rồng hiếm mà đã được xác nhận là đã mang thai và cần phải chăm sóc thêm. Dula thì dịu dàng kể những câu chuyện hài về Charlie khi đang xử lý những con rồng, còn Charlie thì đành bất lực ngồi đó nghe, trong khi bố mẹ và em trai anh ta phá ra cười.

Bữa tối trôi qua dễ dàng hơn Draco tưởng, cậu thậm chí còn tự hỏi vì sao cậu lại thấy lo lắng vì nó. Charlie Weasley đủ dễ chịu, nhưng những hành động nhỏ giữa anh ta cùng Dula không hề thoát khỏi ánh mắt của Draco. Ánh nhìn ngắn ngủi nhưng ấm áp qua căn phòng, hay cách những ngón tay họ lướt qua nhau, Draco đều nhận ra ngay lập tức. Thật dễ dàng đến đau lòng để nhận ra rằng hai người này yêu nhau, chiều chuộng nhau và mỗi người đều sống để thấy sự hạnh phúc của người kia. Nếu quan hệ của họ có mặt tối nào đó, nó đúng là được che giấu rất kỹ. Draco biết như thế là sai trái, nhưng một cơn ghen tỵ xấu xí bao trùm lấy cậu khi cậu nhìn thấy những điều này. Những thứ cậu không có, và nhiều khả năng là sẽ không bao giờ có. Thật đau đớn khi nhìn những điều này, biết rằng, cho dù cậu dám hy vọng về một điều như thế, thì giờ suy nghĩ về điều đó trong cậu cũng đã bị hủy hoại rồi. Thật dễ dàng để quay mặt đi và buộc mình đừng chứng kiến chúng nữa, nhưng nhận thức rằng điều đó là có thể sẽ chẳng thể nào bị xóa nhòa, và nó để lại một cảm giác trống rỗng trong cậu khi cơn ghen tỵ ban đầu tan đi.

Họ chuyển qua phòng khách sau bữa tối, Charlie ngồi thoải mái trên ghế dài với một tay vòng qua ôm lấy vai Dula, còn Dula thì để một tay trên chân Charlie. Draco quyết định vào bếp giúp Molly, hơn là đối mặt với bất cứ lời nhắc nhở đáng ghét nào về việc cậu cần phải suy nghĩ lại vài niềm tin đã có từ lâu cùng nhiều nỗi sợ hãi xấu xí khác, và Molly rất chào mừng sự có mặt của cậu.

Draco nhặt các đồ dùng bằng bạc, đĩa cùng nhiều thứ khác, mang chúng tới bàn bếp bên cạnh chậu rửa để Molly bắt đầu rửa chúng. Rồi, Draco đứng bên cạnh bà, lau khô mọi thứ khi Molly rửa xong.

“Bác rất mừng là cuối cùng con cũng xuống, con yêu. Cảm giác thật không đúng chút nào, tất cả mọi người ngồi cùng nhau còn mình con ở trên gác. Bác hy vọng con đã thấy vui…”

Molly kinh ngạc khi thấy Draco, mệt mỏi vì thiếu ngủ, để con dao cậu đang lau khô trượt xuống và cứa mạnh vào lòng bàn tay cậu. Máu chảy xuống từ bàn tay đến cổ tay và tay áo, trong khi đó, Draco chỉ nhìn vào vết thương đầy kinh ngạc, quá choáng váng để cảm thấy đau đớn.

Molly chạy nhanh tới chỗ chiếc đũa phép để trên bàn, hối thúc Draco đứng yên. Nhưng ngay khi bà cầm chiếc đũa trong tay, đôi mắt bà trở nên mơ hồ, mặt bà đột ngột đỏ lên, thế rồi bà trở nên vô cùng xanh xao.

“Ôi… Ôi trời. Draco. Giúp bác… Giúp… bác…”

Molly ngã lăn ra sàn trước mặt cậu, nằm một cách sóng soài, Draco cảm thấy trái tim mình như đã dừng lại. Một giây sau, cậu hét lên xin giúp đỡ, và loay hoay nhặt lấy chiếc đũa bà đã đánh rơi. Cậu biết một vài câu chú chuẩn đoán, đã nghe chúng quá nhiều lần trong tuần vừa qua, cậu thầm cầu nguyện bà không bị bệnh gì nặng.

Ron là người đầu tiên vào trong phòng, chỉ để thấy Draco đang đứng bên trên người mẹ ngã vật trên sàn của mình, một tay cầm đũa phép của bà, còn tay kia thì đang rỉ máu, vương vãi trên sàn những giọt đỏ thắm. Draco cố gắng thốt ra lời, nhưng vẻ mặt của Ron khiến cậu đông cứng người vì sợ hãi, và điều cuối cùng cậu nhớ là một tên khổng lồ tóc đỏ đang gầm rú và lao hết tốc lực về phía cậu. Lần này, thế giới không ngay lập tức biến thành màu đen, mà là sau một tràng những cú đấm khiến xương sườn trong ngực cậu nứt ra, cơn đau vô cùng khiến cậu còn chẳng có nổi khả năng để nói, và việc thở thì nhanh chóng trở nên khó khăn. Cậu nhớ mình đã thở rất hổn hển, cố gắng hít lấy không khí, nhìn thấy những đốm máu mà cậu nôn ra trên sàn bếp. Ý nghĩ cuối cùng khi mắt cậu dần nhắm đó là một lời cầu nguyện nhanh chóng và thầm lặng dành cho Molly, và một niềm hy vọng điên cuồng rằng, nếu như cậu chết, Harry cần biết rằng cậu chỉ là muốn giúp mà thôi.

Chap 25

Share this:

Like this:

Like

Loading…

Rate this post

Viết một bình luận