Dễ thương không Bạn??? Thích lắm lắm kia…:)
Mấy năm gần đây, người Việt di dân sang Cali đông, nên trái cây cũng “di dân” theo nhiều.
Vui cũng có mà buồn cũng có. Vui vì mình có được những thứ từ quê nhà, nhưng buồn vì hầu như khu nào người Việt ở là người bản xứ “di tản” hết cả…..
Người bản xứ trồng cây trái là để đẹp nhà, đẹp phố chứ không để ăn. Cây trồng đề ăn là có farm (nông trại), họ chăm sóc cây kiểm dịch trái hẳn hoi đàng hoàng.
Nói đâu xa, mấy đứa nhỏ nhà tôi, cây đầy trái, chúng đi qua đi lại ngó, ngắm rồi thôi, tay chân không hề táy máy. Nhưng ngược lại Bà Cụ, thì cái hoa nào đẹp, trái nào xinh là cứ y như rằng hôm sau thấy nó trên bàn thờ!!!
ViDieu/PhoVietNam
July 10, 2015
Và đây là bài viết của bạn Nguyễn Thế Lượng nói về cây khế quê nhà với bao kỷ niệm tuổi thơ:
Xa quê, mỗi khi nhớ về, tôi nhớ nhất mùa khế quê mình đã trở thành kí ức của tuổi thơ chúng tôi. Những đứa trẻ quê ngày ấy đã lớn lên dưới bóng khế xanh mát. Chẳng biết từ bao giờ, cây khế đầu ngõ đã trở thành người bạn của lũ trẻ chúng tôi và chúng tôi cũng chẳng biết cây khế giờ bao nhiêu tuổi nữa.
Hoa và Trái Khế được trồng tại miến Nam Cali.Dễ thương không Bạn??? Thích lắm lắm kia…:)Mấy năm gần đây, người Việt di dân sang Cali đông, nên trái cây cũng “di dân” theo nhiều.Vui cũng có mà buồn cũng có. Vui vì mình có được những thứ từ quê nhà, nhưng buồn vì hầu như khu nào người Việt ở là người bản xứ “di tản” hết cả…..Người bản xứ trồng cây trái là để đẹp nhà, đẹp phố chứ không để ăn. Cây trồng đề ăn là có farm (nông trại), họ chăm sóc cây kiểm dịch trái hẳn hoi đàng hoàng.Nói đâu xa, mấy đứa nhỏ nhà tôi, cây đầy trái, chúng đi qua đi lại ngó, ngắm rồi thôi, tay chân không hề táy máy. Nhưng ngược lại Bà Cụ, thì cái hoa nào đẹp, trái nào xinh là cứ y như rằng hôm sau thấy nó trên bàn thờ!!!ViDieu/PhoVietNamJuly 10, 2015
Thuở bé, nghe bà kể chuyện Cây khế, chúng tôi hồn nhiên, ngây thơ và chưa một chút nghĩ suy về những điều mà dân gian gửi gắm trong câu chuyện này. Chỉ biết rằng, khi lớn lên, cây khế đầu ngõ đã có rồi. Bà tôi bảo khi nội còn bé, cây khế này đã có rồi. Thân nó to vừa hai người ôm, gốc xù xì, tán tỏa rộng cả một khu đất rộng. Chúng tôi hồn nhiên cứ ngỡ rằng đó là cây khế trong câu chuyện cổ tích kia và ngày ngày chơi dưới bóng khế, chúng tôi mong đợi có một chú chim nào bay đến ăn quả rồi nhả ra những cục vàng.
Không ngày nào chúng tôi không ra chơi dưới gốc khế đầu ngõ. Khi thì chơi chuyền, khi thì nhảy dây, khi thì đánh đáo, bóng khế tỏa rộng, lá xanh ngắt một màu che mát cho bọn trẻ chúng tôi thỏa sức vui đùa mà không sợ nắng. Nhiều khi chán trò, chúng tôi lại trèo lên thân khế, đánh đu và chuyền cành, mắc cả võng đu từ trên cành cao xuống sát mặt đất mà thú vị biết bao. Mẹ luôn nhắc chúng tôi chơi nhưng đừng làm gãy cành khế vì khế cũng biết đau như người vậy. Biết thế, tuy có nghịch ngợm nhưng chẳng đứa nào dám làm cho lá khế rụng và gãy cành dù là nhỏ nhất. Những khi bị mẹ mắng, chúng tôi lấy thân khế làm bạn an ủi, lẳng lặng ra gốc khế ngồi ôm lấy thân nó để chờ sự an ủi. Lá khế trên cao reo lên nhờ những cơn gió như vỗ về chúng tôi những đứa trẻ hồn nhiên mà tinh nghịch.
Vào dịp tháng 3, tháng 4, khế bắt đầu trổ hoa. Từ những cành cây khẳng khiu, những chùm nụ khế bắt đầu trào ra lúc nào mà chúng tôi rình mãi cũng không sao thấy được. Rồi từng chùm, từng chùm hoa khế thi nhau nở rộ. Những chùm hoa khế tím ngắt xen lẫn màu trắng hồng ở giữa nhụy hoa và màu đỏ của cuống hoa cứ lấp ló, ẩn hiện trong tán lá xanh của khế. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống xuyên qua những kẽ lá làm cho hoa khế thêm tô điểm sắc màu bóng sáng, ấm áp. Khi hoa khế bắt đầu phô diễn sắc đẹp của nó, chẳng biết từ đâu về, từ đàn, từng đàn ong mật bay về hút mật nhụy hoa. Sự vui sướng của bầy ong cùng với sự hào phóng đón khách của khế đã tạo ra một giàn nhạc nghe sao mà vui tai đến vậy. Bọn trẻ chúng tôi khi ấy cũng không nỡ làm tan bữa tiệc của ong vì chúng tôi biết, không chỉ hút mất, ong còn làm thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa là thụ phấn cho hoa để được đậu quả.
Chỉ vài tuần sau, từng cánh hoa tím hồng trăng trắng của hoa khế rơi xuống mặt đất làm cho khu đất xung quanh gốc khế trở thành một thảm hoa rực tím. Chúng tôi sung sướng nằm kềnh ra tấm thảm mát lành ấy mà suýt xoa. Và đó cũng là lúc từ cuống của chùm hoa làm lộ ra những chùm quả non. Chao ôi ! đúng là tuyệt phẩm của thiên nhiên, vừa hôm nào mới ra hoa mà hôm nay đã kết thành trái rồi. Chúng tôi hò reo sung sướng như đón chào sự ra mắt của những chú khế non ngộ nghĩnh. Lúc đầu, quả khế tuy còn bé hơn cả ngón tay út chúng tôi nhưng đã đủ năm cạnh đều đặn, màu xanh dương non nớt của khế như đang chờ ánh nắng mặt trời chiếu vào cho quả đẫy đà. Cứ thế, từng ngày, từng chùm khế lớn dần lên.
Mùa khế đã đến sau vài tuần kết trái. Từng chùm sai trĩu quả bám vào những cành khế khẳng khiu gầy guộc. Những cành nhỏ bị chùm quả kéo võng xuống nhưng vẫn không sao gãy được. Những quả khế đã “đủ da đủ thịt” trông mới ngon mắt làm sao. Bóng mượt, xanh ngắt, đủ rõ năm cạnh trông khá hấp dẫn. Từng chùm quả cứ lấp ló trong những tán lá xanh ngắt rồi ngay cả chỗ những thân cây xù xì không có lá, quả cũng mọc ra từng chùm. Chúng tôi cứ thắc mắc không hiểu quả từ đâu mọc ra khi mà thân gỗ già nua ấy của khế tưởng như đã ngủ quên rồi.
Mùa khế, khi quả đã hung hung vàng cũng là lúc khế cho hái quả. Mẹ sai chúng tôi đi hái những quả khế to, vàng để nấu canh chua. Mẹ bảo các con hái khế phải thật khéo kẻo làm rụng mất những quả khế non hay gẫy cành làm cho khế đau và mùa sau sẽ không mọc được quả nữa. Những trưa hè oi nồng, mẹ nấu canh chua bằng khế thái mỏng, dập nát với cá rô đồng cùng mấy chú cua sữa và mấy cọng rau thơm hái trong vườn nhà. Bát canh nóng hổi, ngọt lừ sao mà ngon đến vậy. Chúng tôi cứ ngỡ nếu không sinh ra từ nông thôn thì có lẽ những đứa trẻ khác sẽ không bao giờ được thưởng thức ẩm thực làng quê ngon lành đến vậy. Bát canh có vị chua chua của khế, vị ngọt của cá rô, vị thơm của cua sữa và rau mùi tây. Có lẽ khế là chủ vị trong bát canh đầy hấp dẫn này. Không chỉ có vậy, khi khế chín rộ, mẹ sai chúng tôi đi nhặt khế về thái mỏng rồi phơi khô để kho cá ăn vừa thơm vừa bùi.
Mùa khế, mẹ hái những quả to mọng cho vào rổ và mang ra chợ bán. Mẹ bảo bán khế chẳng được là bao nhưng đó là sản vật bình dị của quê mình nên mẹ mang đi vừa bán lại vừa cho để dân mình biết quý, biết yêu cây trái quê mình. Những ngày mùa, người dân làng tôi đi làm đồng về, không quên dừng lại gốc khế nghỉ ngơi, ăn một vài quả giải khát và xin về làm món canh chua. Hình như biết thế nên càng ngày khế lại càng sai quả để cho ai ai cũng được nếm vị chua chua ngọt ngọt của trái khế quê.
Những đêm mưa mùa hạ rào rào trên mái cọ, gió rít lên từng hồi làm chúng tôi không sao ngủ được. Nằm bên nội, chúng tôi vẫn lắng nghe rất rõ tiếng rơi lộp bộp của những quả khế đã chín vàng. Chúng tôi nằm đếm từng trái, từng trái rơi xuống mà thấy lòng mình thao thức.
Giờ đây, chúng tôi đã lớn khôn, đã đi làm xa nhà nhưng cây khế quê tôi vẫn xanh tốt nơi đầu ngõ, vẫn ra từng chùm quả căng mọng, vẫn reo vui trong kí ức của tôi mỗi khi nhớ về. Có lẽ khi nhớ về tuổi thơ, nhớ về làng quê yêu dấu, hẳn trong những mảng kí ức chen lấn, hình ảnh cây khế như một miền cổ tích xa xưa, gần gũi, êm đềm./.