BT- Khi bầu trời thay chiếc áo màu xanh ngọc bích cũng là lúc họ hàng nhà xoài đua nhau thả những chùm bông dài dày đặc đón xuân sang. Hình như năm nay thời tiết thuận lợi nên cây xoài nào cũng vàng rực những hoa là hoa, nhiều đến độ nhìn từ xa cứ ngỡ ai đó nghịch ngợm lấy tấm lụa vàng trùm lên tán cây vì chẳng thể nhìn thấy màu xanh của lá. Đâu đâu cũng thấy màu vàng của hoa xoài. Ơi cái màu vàng sao làm chộn rộn lòng người những ngày giáp tết!
Ảnh minh họa
Nói đến màu của hoa xoài, tôi để ý thấy chúng chẳng phải chỉ có màu vàng không đâu. Mấy cây xoài mủ, xoài cát… nói chung là giống “nội địa” thì hoa có màu vàng ruộm, còn những cây xoài ghép giống “ngoại nhập” như xoài Thái, Đài Loan… thì bông có màu tím nhạt. Mà dường như bây giờ người ta chuộng trồng mấy loại xoài ghép nhiều hơn bởi trái to, ăn lại ngọt, còn xoài mủ bị “thất sủng” chặt phá đi nhiều, những cây còn lại cây nào cây nấy phải được xếp vào hàng “cụ”. Ấn tượng nhất là cây xoài ở sân bưu điện xã, tán to rợp mát cả khoảng sân rộng, tới mùa trái chín vì cao quá khó hái nên rớt đầy sân. Lại có cây xoài mủ ở sân cây xăng trên đường Hải Thượng Lãn Ông, năm nào cũng lúc lỉu trái mà chẳng ai thèm hái, thành ra trông cứ như cây cảnh trồng để ngắm chơi chứ không phải để ăn trái.
Thời bây giờ người ta chẳng mặn mà với xoài mủ, chứ hồi tôi còn bé đứa trẻ nào cũng trông đợi đến mùa xoài để được ăn trái. Trái non chấm nước mắm đường ớt, cắn một miếng nhăn mặt xuýt xoa vì vị cay xé lưỡi của ớt trộn với vị chua chua ngọt ngọt của xoài và đường. Vậy mà khi trái già, hái giấu chín ăn lại thơm ngọt.
Cây xoài mủ đi theo tuổi thơ của tôi với biết bao kỷ niệm ngọt ngào. Cứ mỗi độ xoài nở hoa, chúng tôi thường gom hoa rụng lại cho vào bị để dành chơi đồ hàng. Đồ chơi rất đơn giản, dễ làm, đó là những chiếc nồi, chén, dĩa được nặn từ đất sét moi dưới ruộng. Chúng tôi chơi trò này từ hồi mới biết đi nên đứa nào cũng đều nặn rất chuyên nghiệp, trông cứ như đồ thật. Hoa xoài được dùng làm “thực phẩm” để nấu ăn. Bao món ăn được chế biến từ loại “thực phẩm” duy nhất này, nào là cơm, canh, đồ xào, đến mấy món cầu kỳ như nui, bún. Đũa để ăn được làm từ cành cây khô, còn tiền thì dùng vỏ sò. Chỉ vậy thôi mà lũ trẻ chúng tôi say mê chơi đến độ trốn ngủ trưa bị cha mẹ đánh đòn.
Bây giờ cứ mỗi độ xoài nở hoa, lòng tôi lại xuyến xao chút kỷ niệm thời thơ ấu. Những đứa trẻ ngày xưa giờ đã bước qua nửa đời người, cũng chẳng còn cơ hội tụ họp để ôn lại quãng thời gian trong trẻo nhất của cuộc đời. Tuổi thơ mắc kẹt đâu đó trong trái tim bộn bề lo toan để mỗi năm gọi yêu thương về khi mùa xoài nở hoa…
Phan Trúc