Bài 1. Em là con gái Việt Nam
Em là người con gái Việt Nam
Trung hậu đảm đang lại hay làm
Thời chiến em xông pha lửa đạn
Thời bình về lại em giỏi giang.
Sướng khổ buồn vui vẫn không màng
Đói nghèo nheo nhóc khổ đeo mang
Em vẫn cười vui như hoa nở
Không oán than đời kiếp hồng nhan
Bởi em là phụ nữ Việt Nam
Đức hạnh trong em mát ngọt lành
Ngày đêm chăm chút chồng con cái
Nắng dải mưa dầu không trách than
Công dung ngôn hạnh em đều có
Trả nghĩa ơn đời ai biết cho
Vượt bao gian khó đời xuôi ngược
Không quản thân đời khúc quanh co.
(Sưu tầm)
Bài 2. ĐẢM ĐANG
Vừa hiền vừa dịu lại vừa tươi
Mà lúc xông pha mạnh tuyệt vời
Đánh giặc lo nhà xây dựng nước
Đảm đang lừng lẫy bốn phương trời.
Đâu phải bây giờ em mới đảm đang
Nuôi mẹ chăm con thay chồng trăm chuyện
Đâu phải đợi khi quân thù ập đến
Tổ quốc gọi tên, em tình nguyện lên đường
Cái tính đảm đang em chịu đựng yêu thương
Em có sẵn từ trong bụng mẹ
Thuở mới lên ba tập bồng, tập bế
Cái gối làm con em làm mẹ ru hời
Từ thuở đánh chuyền ngắt lá đùa chơi
Tập xếp, tập đan, em làm người nội trợ
Bà mẹ Việt Nam nuôi con từ thuở nhỏ
Đã dạy cho con cách ăn ở nên người
Mẹ có ngờ đâu trong thế kỷ hai mươi
Tổ quốc đã giao cho con làm người dung sỹ
Tay trằm nón bài thơ, tay câm dao đánh Mỹ
Chung một góc trời đâu phải chỉ riêng ta.
Ơi! cô gái Việt Nam hiền như một bông hoa
Chính em đó, em là người đẹp nhất
Chiếc áo nâu non hiền hòa chân thật
Rất quê hương và cũng rất đáng yêu
Đôi mắt em nhìn như niềm mơ ước
Mà sâu thẳm bao nhiêu điều suy nghĩ
Dáng em đi trong khoan thai bình dị
Mà dịu dàng như mũi chỉ đường kim
Khi em cười môi nở một hình tim
Khi em giận mắt hóa thành ánh lửa
Bởi lắm yêu thương em không hề biết sợ
Không biết kêu xin, em tin ở chính mình
Biết cằm thù nên em biết hy sinh
Biết im lặng nên trở thành bão tố
Trung hậu đảm đang em làm người vợ.
Anh dũng hiên ngang em lại hóa anh hùng./.
(sưu tầm)
Bài 3. KỂ TỪ GIỜ
Kể từ giờ em hãy sống vì em
Dù mạnh mẽ, hay yếu mềm, cũng được
Miễn thản nhiên cười và vô tư bước
Đau khổ hay không là tự do mình.
Kể từ giờ em phải thật là xinh
Rạng rỡ yêu đời dù mưa hay nắng
Không phải để cho người nào nhìn ngắm
Bởi thanh xuân ngắn lắm, sắp qua rồi…
Kể từ giờ em phải sống thật vui
Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ
Ai tổn thương mình thì cũng nên tha thứ
Bởi sau cùng em đáng được bình yên.
Kể từ giờ không phải nhớ hay quên
Không muộn phiền vì một người nào nữa
Vui đi em, nếu không thì sẽ lỡ
Chuyến tàu mang hạnh phúc đến ga rồi.
(sưu tầm)
Bài 4. Là phụ nữ
Là phụ nữ thường mang tiếng khó hiểu.
Bởi đa phần họ sống rất nội tâm!
Dẫu đớn đau cũng cam chịu âm thầm.
Nhưng tất cả nằm sâu trong mắt họ.
Hiểu phụ nữ đôi khi là rất khó!
Một cử chỉ thôi cũng muốn nói nhiều điều…
Họ cũng cần ai đó hiểu và yêu.
Tiếng thở dài cũng chứa đựng tất cả.
Họ ghét nhất là những điều dối trá!
Họ yêu nhất… sự thật và chân thành…
Bởi với họ tình yêu rất mong manh.
Theo lý trí, con tim hay cảm xúc.
Không phải đẹp là đi kèm hạnh phúc.
Bởi thế gian còn có những lọc lừa…
Cười ban ngày nhưng tối khóc như mưa!
Muốn mở lòng nhưng lại sợ vấp ngã.
Có những người lại gói gém tất cả…
Và âm thầm giấu hết tận vào tim.
Lấy nụ cười che đi những nỗi niềm.
Nhưng bên trong là trái tim vụn vỡ.
(sưu tầm)
Bài 5. Phụ nữ
Ngày phụ nữ chân thành anh xin viết
Bài thơ lòng tha thiết của mùa thu
Phụ nữ là nét liễu vọng lời ru
Mùa xuân thắm nắng du miền trăng mộng
Nửa thế giới đẹp tươi hồn lay động
Phụ nữ là hương lộng gió cho đời
Như đóa hoa dâng sắc đẹp tuyệt vời
Như mây trắng giữa khung trời xanh ngắt
Thiếu phụ nữ loài người như cỏ rác
Sa mạc cằn cơn khát đọa đày ta
Trần ai này như một bãi tha ma
Trăng chẳng sáng sương la đà mái dậu
Không phụ nữ thế gian này rất xấu
Tính cộc cằn hoang ẩu đấng trượng phu
Hoàng hôn về tăm tối đến tù mù
Đâu hương sắc mùa thu không còn nữa
Không phụ nữ thế gian đầy khói lửa
Nên loài người thất hứa đến khôn cùng
Cả thế gian u tối và mông lung
Đam mê chết giữa vùng tanh đầy máu
Không phụ nữ thế nhân thường nổi cáu
Mắt trợn tròng hau háu miệng chửi nhau
Đêm mù tăm chỉ rượu với nỗi sầu
“Bộ tâm sự” trên đầu trông rất ngộ…
Thu đã chín trăng qua mùa mấy độ
Tấm chân tình hồn vỗ cánh trời cao
Xin chúc cho ngày phụ nữ dạt dào
Đầy hạnh phúc như bao mùa thu ấy
(sưu tầm)
Bài 6. Viết về phụ nữ
Phụ nữ đâu chỉ là một phần hai thế giới
Thực chất còn hơn thế rất nhiều
Như những bông hoa xinh đẹp yêu kiều
Vừa đảm việc nhà vừa giỏi giang việc nước.
Họ mang nặng đẻ đau, nuôi con khôn lớn
Vất vả chăm lo sớm chiều, mưa nắng
Từ những người bình thường, đến thiên tài, hay Thánh Gióng
Cũng lớn lên từ sữa mẹ với lời ru.
Phụ nữ luôn nồng nàn như mơ ước mùa thu
Trung hậu, đảm đang, anh hùng, bất khuất
Khi giặc đến nhà họ vùng lên đánh thắng
Rồi lại dịu dàng như nhạc, như thơ…
Họ nhẹ nhàng thêu dệt những ước mơ
Xây hạnh phúc tình yêu thương cuộc sống
Lặng lẽ hiến dâng như muôn trùng con sóng
Ru đất trời mãi mãi mấy ngàn năm.
(sưu tầm)
Bài 7. Hoa và phụ nữ
Mưa xuân tưới mát cánh đồng
Nhớ người bên ấy đợi trông ngày về
Dặm dài ngăn cách nhiêu khê
Dẫu xa xôi mấy hẹn thề có nhau
Gặp ai ôm mối âu sầu
Tơ vương lưới nhện đêm sâu thẫn thờ
Đời còn trống vắng bơ vơ
Mến người tri kỷ còn chờ bao lâu.
Thời gian xây đắp nhịp cầu,
Hay là ảo ảnh qua mau tình hờ.
Tin yêu say đắm mộng mơ,
Lòng xuân rộng mở tôn thờ quí nhân.
Tâm hoa nở được mấy lần,
Ai ơi chớ để tình xuân bẽ bàng.
Hồi sinh vào tuổi muộn màng,
Vẫn mong tưới nước mịn màng làn da.
Kiếp người có khác gì hoa…
(sưu tầm)
Bài 8. Sau tuổi ba mươi
Em lục tìm gì sau ngưỡng tuổi ba mươi,
Nắm níu thanh xuân trên nụ cười khô khốc.
Rao bán vần thơ nhưng đời đâu rảnh đọc,
Câu chữ u sầu khóc lóc chuyện thời gian.
Cơn gió cuộc đời kiêu hãnh lật từng trang,
Hoa tím Păng Xê sắp tàn bên thềm cửa.
Em hỏi cành mai xuân này rồi xuân nữa,
Đã có bao giờ xuân hứa ở lại đâu.
Giọt đắng lưng tròng dành lại những ngày sau,
Khóc tiễn thời xuân đã đi vào yên nghỉ.
Qua nẻo chông gai chưa một lần ngã quỵ,
Ngước mặt nhìn trời ganh tỵ với gió mây.
Em bỗng khát thèm được rày đó mai đây,
Một kiếp rong chơi giữa rừng này núi nọ.
Kệ dấu thời gian phớt qua đầu ngọn cỏ,
Cất giọng ngâm dài nhờ gió thả hồn thơ.
Từ thuở u sầu trả lại những giấc mơ,
Tự hỏi con tim bao giờ ra khỏi mộng.
Sau tuổi ba mươi thiên đường xanh khép cổng,
Em bỗng giật mình về cuộc sống mưu sinh.
(sưu tầm)
Bài 9. Ba mươi tuổi vẫn chưa hết dại khờ
Mẹ hỏi em “Thế bao giờ chịu lớn?
Ba mươi rồi vẫn nghịch ngợm ham chơi.
Chẳng dịu dàng lại ngang ngạnh quá trời,
Nói tôi nghe… bao giờ Cô mới lớn”.
Đứa khờ dại.. nũng nịu rồi cà chớn,
Gớm chưa gì Mẹ nạt nộ ghê ha.
Chắc lại muốn sớm được gọi bằng bà,
Nên sốt ruột mắng vốn à… một tí!
Ừa ! Ba mươi em ước mơ gì nhỉ?
Để nghĩ coi… dệt mộng mị tí nào.
Muốn thêm cánh vi vút tận nơi nao,
Ngắm ngân hà với ngàn sao lóng lánh.
Lặng một mình cóp nhặt muôn niệm ảnh,
Níu niềm mơ chạm tay tới cung Hằng.
Dệt cho mình bến mộng ánh sao băng,
Tìm về lại một thuở hằng ao ước.
Muốn níu lại cho thời gian trở ngược,
Tìm về mình để lại được trẻ con.
Được khóc cười, được than thở, lẫy hờn,
Ba mươi đến ước gì mình nhỏ lại.
(sưu tầm)
Bài 10. Bước qua tuổi ba mươi
Người đàn bà bước qua tuổi ba mươi,
Da đã nhăn nụ cười không rạng rỡ.
Nhất là khi đã một lần tan vỡ,
Người xa rồi tình dang dở đắng cay.
Quá ba mươi rồi tóc gió thôi bay,
Tình đằm thắm không còn say nồng nữa.
Không trẻ trung với thân hình bốc lửa,
Chỉ còn dịu dàng chan chứa yêu thương.
Hơn ba mươi đi qua nửa chặng đường,
Đã từng trải bao vấn vương ấp ủ.
Người ta nói là đàn bà đã cũ,
Em cười buồn tự nhủ vẫn còn xuân.
Con tim hồng còn đó mộng ái ân,
Đêm se lạnh vẫn cần người chia sẻ.
Lúc yếu lòng cần bờ vai mạnh mẽ,
Mong một lần có con bế như ai.
Qua ba mươi phía trước vẫn còn dài,
Em mơ về một tương lai tươi sáng.
Giản đơn thôi một ước mong chính đáng.
Muốn có một người làm bạn cùng em.
(sưu tầm)
Bài 11. VỪA ĐỦ
Em vừa đủ để anh khao khát
Vừa đủ làm cho anh thật là anh
Trời chớm thu vừa đủ nét xanh
Quả chua ấy cũng vừa đủ ngọt
Em vừa đủ để qua thời non nớt
Nét thục hiền vừa đủ chút đành hanh
Trong vững bền vừa đủ sự mong manh
Trong đằm thắm vừa đủ lòng nghi kỵ
Em đàn bà vừa đủ men thi sỹ
Em trang đài vừa đủ nét chân quê
Thích cộng vào vừa đủ biết đem chia
Lòng ngay thẳng vừa đủ mưu che đậy
Em già dặn vừa đủ điều non bấy
Em tươi vui vừa đủ nét ưu phiền
Em lạnh lùng vừa đủ để thôi miên
Em gìn giữ vừa đủ lòng nổi loạn
Anh khao khát với trái tim lãng mạn
Mong suốt đời vừa đủ để yêu em…
(sưu tầm)
Bài 12. TỰ HÀO PHỤ NỮ VIỆT NAM
Tự hào Phụ nữ Việt Nam,
Chuyên tâm việc Nước,việc nhà đảm đang.
Xứng danh với tám chữ vàng,
Bác Hồ khen tặng vẻ vang rạng ngời.
“Anh hùng bất khuất” bao đời,
“Đảm đang” “trung hậu” đó lời Bác trao.
Thật là hạnh phúc tự hào,
Việt Nam ta có biết bao Anh hùng.
Những người Phụ Nữ kiên trung,
Mưa bom lửa đạn bão bùng xong pha.
Hy sinh vì Đất nước nhà,
Mỗi người là một bông hoa dâng đời!
(sưu tầm)