Nỗi tủi hờn mang tên ‘Tình nhân’

Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế. Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận rời xa nếu bị phát giác.

“Anh này, đêm nay ở lại với em nhé”, “Em biết là anh không thể mà”. Nụ cười trên môi nhạt dần, nàng đương nhiên biết anh không thể, chỉ là vẫn cố chấp hỏi một câu hỏi đã luôn có đáp án. “Tình nhân” là hai từ nguy hiểm, nhưng luôn có sức quyến rũ lạ lùng, vừa ngọt ngào mạnh mẽ, lại vừa đắng cay đau đớn. Có lẽ chỉ ai từng trải qua rồi mới giật mình khi nhìn thấy hai từ ấy, rồi những kỷ niệm lại tràn về, khắc khoải như một vết thương mãi không thể lành. Đoạn hội thoại trên có lẽ là phổ biến nhất trong mối quan hệ kiểu này, mà câu trả lời dù có được nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn có sức công phá tàn bạo tới tâm hồn người ở lại.

Sau những đam mê đốt cháy cảm xúc là cả một đêm dài trống rỗng kéo đến vô tận. Dù nàng có là cáo chín đuôi thực sự, hay chỉ là thỏ non hoàn toàn thơ ngây thì sau khi “chăn gối”, phụ nữ vẫn luôn cần có người đàn ông ấy ở bên, ôm ấp vuốt ve tới khi trời sáng để có cảm giác người ta là của mình, dù chỉ một lần mà thôi. “Em kể anh nghe, tình nhân… không có tội”, lại một khoảng im lặng kéo dài, nàng đau đến mức trên môi phải nở một nụ cười nhẹ để xua tan cái nhói lên trong tim, luôn luôn thế.

Dường như tất cả mọi người đều lên án kẻ thứ ba, cho rằng đó là kẻ chen chân vào gia đình người khác, đánh cắp hạnh phúc của người phụ nữ danh chính ngôn thuận được gọi là “vợ”. Ừ thì chấp nhận làm kẻ đến sau xen vào, nhưng bản thân từ “tình nhân” đã là một kiểu quan hệ rất lạ lùng. Không cần phải là đại gia chân dài, không cần yêu nhau long trời lở đất để đến nỗi bỏ bê gia đình của mình, tình nhân đơn thuần là hai tâm hồn đồng điệu đến lạ kỳ. Ở bên nhau đôi khi không vì ham muốn thể xác, mỗi lần gặp ở chốn đông người chỉ cần vô tình một cách cố tình, chạm vào ngón tay người kia là đủ ấm áp cho cả một ngày dài.

Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế. Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận không còn được ở bên nhau nếu mọi chuyện bị phát giác. Hóa ra, tình nhân đáng thương hơn đáng trách, vì không bao giờ nắm được điều gì trong tay, giống như dòng nước dịu dàng mát lành ấy, nắm lại rồi cũng tuột trôi đi hết mà thôi. Hạnh phúc trong một chốc lát, yêu thương trong một khoảnh khắc, âu yếm trong một hơi thở, như lời một bài hát cũ của Glass Pear “Lovers come and lovers go….”, tình nhân đến và lại ra đi, cứ như vậy mãi mãi không bao giờ dừng bên nhau.

“Nếu như sau này em trót yêu anh, thì có được không”, “Sau này tính sau em ạ”. Nàng mím chặt môi, tự mình định hình lại nghĩa của từ “tình nhân”. Vậy có lẽ  không cần yêu vẫn có thể là nhân tình của nhau. Trong chuyện tình cảm luôn luôn có những thứ không thể lý giải được, càng cố gán cho nó một lý do lại càng trở nên bùng nhùng. Ngày tâm hồn còn trẻ, ai nghĩ được mình sẽ ở bên một người, gắn bó với người ấy, nồng nàn bên họ mà không phải là tình yêu?

Thế rồi bất chợt gặp nhau, coi như duyên số, biết đâu kiếp trước còn nợ nên kiếp này trả cho đủ. Chỉ đơn giản là cảm thấy cần, muốn bên nhau, không nhung nhớ cuồng điên, không vì nhau sống chết như những đôi đang yêu. Nói vậy nhưng thứ tình cảm tưởng rằng lặng yên vô vị này thực ra lại gắn bó nồng nàn hơn tất thảy, là thứ mà dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cả đời cũng không thể nào quên, không thể có ai khác thay thế.

Ai có thể đong được hết nỗi cô đơn của nàng khi luôn luôn phải là người nhìn thấy người ta khi quay bước đi. Làm tình nhân là luôn chấp nhận đứng phía sau, là chỗ dựa tinh thần cho nhau, lặng lẽ chia sẻ và quan tâm đến khi không thể bên nhau nữa. Chuyện đời vẫn lạ kỳ như vậy, nên có một thứ tình cảm gọi là tình nhân.

Vũ Vũ

Rate this post

Viết một bình luận