Review sách “Chắc gì ta đã yêu nhau”: Mọi thứ đều nhẹ, chỉ có tình cảm ta dành cho nhau là nặng mà thôi. – Blog review sách hay – Review sách hay và dịch vụ viết bài chuẩn SEO

Với nét bút sắc sảo, những câu chuyện tình yêu, tình cảm gia đình…đa màu sắc sẽ được tác giả Minh Nhật mang đến trong “Chắc gì ta đã yêu nhau” một cách chân thực, tinh tế, giàu cảm xúc nhất.

Những bí mật chờ được sẻ chia

“Bạn đã bao giờ đặt câu hỏi tại sao chúng ta luôn dễ dàng chia sẻ những điều thầm kín trong tâm tưởng mình với một người xa lạ hơn là ai đó gần gũi.

Bởi họ không xét đoán bạn . Bởi họ thường kiên nhẫn hơn những người quen thuộc đã nhàm chán với câu chuyện của chúng ta , con người của chúng ta. Và bởi họ cũng sẽ dễ dàng nói cho chúng ta những bí mật của họ, mà không hề sợ rằng rồi cả thế giới sẽ biết nó.

Tôi từng viết hư tay cho một cô gái suốt thời gian dài khi còn học trung học, mà chẳng hề biết người nhận kia mặt mũi ra sao, dung mạo thế nào, là một tuyệt đỉnh giai nhân hay thậm chi chẳng phải là con gái. Tôi không biết và cũng không quan tâm bởi đó không phải là mục đích của những lá thư ấy. Những người bạn xa lạ qua thư giống như một biến thể kỳ diệu của nhật ký : bạn có thể nói tuột lòng mình ra với họ, họ không chỉ lắng nghe , ghi nhận những điêu ấy mà còn trả lời bạn một cách chân thành và khách quan nhất có thể.

Những niềm vui và nỗi buồn của một thiếu niên mới lớn dễ có xu hướng biến thành trầm cảm nặng, đã được giải tỏa một cách hoàn toàn tự nhiên qua những lá thư đó. Rất chậm rãi , một tuần một lần , chúng tôi viết thư cho nhau, lè lưỡi liếm vào những con tem vài nghìn đồng, rồi bỏ vào hòm thư bưu điện mỗi sáng cuối tuần khi được nghỉ học. Va chờ đợi.

Sau này mọi thứ dần trôi đi, không phải bởi chúng tôi không còn có nhu cầu viết thư cho nhau nữa, mà bởi trong cuộc sống này người ta dần bị lấp đầy bởi những nhu cầu thực tế hơn.

Thật buồn là như vậy, và gần hai thập kỷ trôi qua trong chớp mắt.

Một tối về khuyu trước khi băng qua một ngã tư lớn, tôi dừng lại trước một chiếc đèn đỏ 90s, và gặp một người lạ khác.

Đây là cung đường từ quán trở về nhà, tôi đi nó thường xuyên tới độ có thể hoàn toàn thả lỏng tâm trí -nghĩ tới chuyện khác thay vì phải chú ý tới đường phố. Từng ngã tư, từng chiếc cây dị biệt, từng con ngõ nhỏ luôn có người lao ra vội vã…

Ngay khi tôi dừng xe lại vào giây thứ nhất của đèn đỏ, khi chiếc xe khác vỗi vã liếc trái phải rồi vọt đi như những sinh vật mù màu, một chàng trai lạ cũng dừng lại. Anh ta đi mọt chiếc Suzuki Bigboy đen tuyền với cụm đèn pha gáo nhỏ cổ điển, chỉ có một đồng hồ báo tốc độ cổ điển giữa tay lái và phần bánh xe có vành cỡ lớn quen thuộc dành cho dân tracker. Anh nhìn lên cột đèn đỏ chừng vài giây, rồi tắt máy xe, móc từ trong túi ra bao thuốc, châm lửa, và lặng lẽ chờ.

Trong 90s ấy, chúng tôi tựa như đã trao đổi một câu chuyện chung nào đó thật sự quan trọng, giống như chúng tôi vừa uống cùng nhau nguyên một chai Blended Scotch Wiskey hảo hạng , rồi vỗ đùi đập vai buông lời tri kỷ, giống như chúng tôi vừa cùng xem một bộ phim ngắn cũ kỹ dài 1h30′ giây đèn đỏ , giống như chúng tôi cùng để sự mệt mỏi trôi đi cùng những ánh sáng đang vụt qua vụt tan vô nghĩa trước mắt…”

Con người chúng ta kỳ lạ là vậy, với những người thân quen đột nhiên khó tâm sự với nhau, có lẽ chúng ta sợ bị phán xét , sợ bị đánh giá nên ta vô tình coi những người lạ là “tri kỷ”. Họ vô tình lại không phán xét, không đánh giá và trở thành nơi cho chúng ta trút bầu tâm sự. Chẳng phải bỗng nhiên mà có bài hát ” Tâm sự cùng người lạ.”

Những mảnh ghép không hoàn chỉnh

“Chúng tôi như những người tình lặng lẽ cho từng mảnh ghép khác nhau vào một chiếc hộp tình yêu.”

“Một ngày lang thang phố cổ Hội An , tôi rẽ vào một quán có tên The Green Mango, và nhìn thấy tấm biển nhỏ cỡ bàn tay treo trước cửa bếp : ” If you want breakfast in bed, sleep in the kitchen”, tạm dịch là “Nếu bạn muốn có bữa sáng trên giường, thì hãy ngủ luôn trong bếp.”

Tôi chợt nhớ ra suốt ngần đó năm ở cạnh nhau, mặc dù đã làm rất nhiều điều lãng mạn như hoặc hơn phim, tôi lại chưa từng một lần mang đồ ăn cho cô lên tận giường. Chúng tôi không có cùng nhịp sinh học với nhau. Thậm chí có một quãng thời gian khi tôi cần tập trung làm việc hằng đêm, chúng tôi thậm chí không ngủ cùng nhau.

Điều đó để lại cho tôi một ký ức kỳ lạ rằng mỗi khi cô bước xuống cầu thang , rửa mặt rồi ngậm bàn chải đánh răng bằng vẻ ngái ngủ, tôi biết rằng mình đã vừa kết thúc một đêm làm việc…

Chúng tôi đã có những giao tiếp yên tĩnh qua những đồ vật trong nhà như vậy đến cả năm trời. Đôi khi là qua một chiếc khăn tắm con ướt, một chiếc bát quên chưa rửa, một đôi giày để vội vã ở bậc cửa, hay một chiếc chăn còn ấm hơi thở của người đã đắp nó cả đêm. Người này giảm hộ âm lượng của loa máy tính người kia lỡ để quá to khi ngủ, người kia phơi những bộ quần áo người này quên lấy từ máy giặt ra.

Nhiều năm sau nhìn lại, tôi hiểu những giao tiếp yên lặng đó dù mang hàng ngàn ý nghĩa, dù thật sự hữu ích trong phần lớn những hoàn cảnh mà sự ồn ào là hoang phí; lại không thể làm cho người ta gần nhau hơn , không làm cho người ta hiểu nhau hơn và không làm cho tình yêu ở lại. Chúng tôi như những người lặng lẽ cho từng mảnh ghép khác nhua vào một chiếc hộp tình yêu, nhưng đến khi chiếc hộp đã đầy, chúng tôi mở nắp và đổ ra ất cả thì mới nhận thấy chúng chẳng thể ghép nổi thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Khi đã trưởng thành hơn và vượt qua những dằn vặt về cảm giác đổ vỡ tôi biết sự im lặng đấy không có lỗi, thậm chí chúng tôi đã thực hiện nó đúng cách , nhưng sai về cảm giác. Người này có lẽ đã cần ở người kia nhiều hơn những gì có thể.”

Thời hiện đại, con người bị cuốn đi theo vòng xoay công việc, danh vọng , đồng tiền và rất nhiều thứ khác chi phối nữa đến mức quên dành cho nhau một chút quan tâm, chút hỏi han. Để đến khi nhìn lại, người bên cạnh mình đã lặng lẽ ra đi từ bao giờ , để rồi hối tiếc. Thế giới ngày càng hiện đại, điện thoại thông minh nhưng lại cuốn chúng ta đi khỏi những buổi trò chuyện tâm tình, những tâm sự khi về nhà, rồi chúng ta nguội lạnh, lặng thinh, rồi lạc mất nhau…

Chú dê con trên vách núi

“… Đó là một ngày tôi gặp Tường . Tường bị bệnh tan máu bẩm sinh – một loại “bệnh nhà giàu” khi mà người mang theo nó sẽ phải vào bệnh viện truyền máu hàng tháng . Anh ruột của em cũng mang trong mình căn bệnh rồi sẽ ám ảnh cả đời này. Sự tiến bộ vượt bậc của y học thế giới những năm gần đây cũng chưa thể tìm ra phương pháp chữa trị hoàn chỉnh cho căn bệnh dai dẳng ấy.

Nếu không truyền máu, cơ thể em sẽ dần mất hết sức đề kháng . Em sẽ yếu dần , suy nhược , rồi tiếp nhận bất kể điều gì diễn ra kế tiếp. Và không phải chỉ căn bệnh, em còn phải đối mặt với sự kì thị của mọi người xung quanh. Sự thiếu hiểu biết khiến họ cho rằng em mang căn bệnh hiểm nghèo nào đó, và có thể lây cho con họ. Em dần bị cô lập trong nhuwxng mảng tối vô nghĩa mà chính em còn chẳng hiểu tại sao.

Nhà Tường rất nghèo. Gọi là nhà nhưng đó chỉ giống như những chiếc ván ghép lại với nhau, lỏng lẻo và chênh vênh. Mỗi cơn gió thổi qua là lạnh tê người. Những chiếc đinh còn mới đóng vội vã trên sàn, như vừa được đóng thêm vào thay cho chiếc ván cũ đãbay theo những cơn bão trước đó. Bố mẹ em chạy vạy vay mượn từ tháng này sang tháng khác . an máu bẩm sinh là căn bệnh không thể chữa khỏi, ươc tính để điều trị đến 30 tuổi thì viện phí sẽ rơi vào khoảng 3 tỷ đồng. Vài chục triệu để làm căn nhà tử tế để ở gia đình em còn không có, thì cuộc sống của em sẽ đi về đâu?

Khi đó tôi và em đang đứng ngoài cánh đồng, một con dê bò lên vách núi tránh người. Nó vừa nhảy từng bậc run rẩy vừa cố gắng bấu chân vào cácgờ đá, thi thoảng nó lại trượt đi , rồi lại gồng mình nép vào sườn núi gần như thẳng đứng. Dê mẹ đứng cách đó vài mét, chăm chú quan sát con mình , nhưng không giúp đỡ. Nó tựa hồ muốn nói với dê con rằng từ đây trở đi nếu muốn tồn tại thì hãy đối mặt với những vách núi dựng đứng ấy…

Gia đình Tường cũng tựa như chú dê con kia, chống chọi trên một vách núi nham nhở luôn chờ chực hất tất cả xuống. Điều đáng buồn nhất chính là các em còn cả một cuộc đời trước mắt, một tương lai rồi chắc sẽ khó lắm mới có thể tươi sáng hơn….

Nhưng cũng cùng trong sự ám ảnh ấy, tôi lại cảm thấy được tình yêu mà bố mẹ em dành cho em vô tận đến nhường nào. Tôi ngồi ăn với gia đình bên bếp lửa, lặng lẽ nhìn từng ánh mắt mà họ trao nhau. Tất cả sự khó khăn , cùng cực, mệt mỏi… cộng dồn lại cũng không bằng một phần của tình yêu. Họ có thể làm tất cả, dồn hết sức mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm bây giờ và sau này, dù chỉ còn một tia hy vọng mỏng manh, dù chỉ là duy trì trước khi điều xấu hơn có thể xảy ra.

Và điều đó không hề tầm thường chút nào , không hề vô nghĩa chút nào.

Sức mạnh ấy đã truyền lửa cho rất nhiều người có mặt hôm ấy tại căn nhà sàn, trong đó có tôi.”….

Có thể đối với nhiều người Tường mắc căn bệnh hiểm nghèo, họ sẽ thấy đó là gánh nặng đối với gia đình và điều đó coi như xong rồi. Và họ buồn thay , xót thương thay cho gia đình ấy. Tuy nhiên, một tia nắng ấm áp vẫn len lỏi trong gia đình Tường và nó sẽ bừng sáng mãi mãi niềm hy vọng, tình yêu thương . Vì chúng ta là một gia đình, không ai sẽ bị bỏ lại phia sau, dù gian khó ra sao gia đình chúng ta cũng sẽ vượt qua nghịch cảnh và yêu thương nhau mãi về sau.

Review sách “Chỉ về nhà để ngủ” : Dành tặng những người trẻ đang đi tìm lại chính mình, tìm lại bình an trong cuộc sống hối hả ngày nay

Về nhà

“.. Tôi còn nhớ có lần , dù cả ngày chẳng làm gì mấy, khi về nhà tôi có triệu chứng cúm virus. Hắt xì hơi liền tù tì mười mấy cái , người nhức mỏi như bị ai đó tẩn một trận ra trò. Trước khi ngủ tôi nghĩ hay nhắn tin nhờ mẹ mua hộ bát phở. Nghĩ thế xong rồi máy hết 3G, wifi hỏng, nên thôi cũng kệ . Người mệt nên ngủ như bị đánh thuốc, kiểu mệt mà bạn cảm giác như mình mới chợp mắt 15p, lúc tỉnh dậy hóa ra đã ngủ suýt được 15 tiếng.

Vấn đề là, vừa ngủ dậy tôi đã thấy có bát phở để trên bàn an, kèm lời nhắn :”Nước phở mẹ để ở bếp, con đun lại rồi rồi đổ vào bát rồi chén thôi”. Tôi xin nhắc lại là tôi không hề nhắn cho mẹ đêm trước đó.

Hầu như với bất cứ ai thì mẹ thường là người nấu ăn ngon nhất, ngoài mặt tình cảm thì về logic khoa học điều này cũng hợp lý thôi, bởi mẹ chính là người tạo ra khẩu vị ăn uống cho chúng ta từ thuở nhỏ. Ăn chua cay mặn ngọt thế nào, đều do mẹ hình thành thói quen cho ta. Sau này khi ra ngoài ăn có một giai đoạn tôi cảm thấy món nào cũng không hợp khẩu vị, chuyện này là sự thật.

Ở nhà, tôi thấy mình được thương, được yêu, được những điều mà ngoài kia người ta không dành cho tôi. Dù đã không ở chung cùng gia đình từ khá lâu, tôi vẫn không ngừng tin tưởng điều ấy. Tin vào điều ấy không phải để mình yếu đuối hơn, trẻ con mãi thôi, mà để biết rằng ta có thể về nhà bất cứ khi nào ta cần , và ở đó luôn có thứ tình yêu không cần phải cất lời, có cả những cảm giác khó có thể viết ra thành chữ.

Mà chỉ đành cảm nhận , như cảm nhận một cuốn sách hay.”

Dù ở ngoài đời có bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu mệt mỏi đi chăng nữa thì gia đình vẫn là nơi trú ngụ cuối cùng nơi ta tìm về. Ở đó có ba mẹ yêu thương ta thật lòng và những tình cảm máu thịt, bền chặt mà chỉ có gia đình mới bao bọc được ta quên đi những sóng gió bỏ lại sau cánh cửa.

Với chất tự tình, chất tự nhiên qua từng hơi thở. Những câu chữ được viết và vừa và đủ, tình tự để ta đọc sau những ngày mệt mỏi, chênh vênh.

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Lâu đài bay của Pháp sư Howl”:Liệu pháp sư Howl có hóa giải được lời nguyền đã biến Sophie thành một bà lão già nua, xấu xí

Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Trải nghiệm khách hàng xuất sắc” : “Gót chân Asin” của nhiều doanh nghiệp và những bí quyết chạm đến trái tim khách hàng bằng trải nghiệm

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !

Rate this post

Viết một bình luận