Rất lâu rồi, em quên mất vì sao giữa những con người cười nói, chạm mặt nhau mỗi ngày nơi đó, em lại yêu anh, lại muốn cùng anh, muốn nói thương anh đến cuối cuộc đời, có lẽ vì cuộc sống em đủ nhiều dối trá, đủ nhiều lừa lọc, cũng đủ nhiều thị phi,
Nụ cười vô tư ấm áp của anh, em giống như lạc vào nơi đó, em nhìn thấy một chàng trai lạc quan, vui vẻ, một chàng trai ngọt ngào và dịu dàng, một chàng trai có thể khiến một ngày mệt mỏi của em trở thành một ngày vui vẻ nhất, anh là động lực khiến em muốn thức dậy mỗi ngày, anh cũng là người con trai duy nhất và cuối cùng mà em muốn nắm tay.
Xin lỗi anh, rất lâu rồi, em đã quên mất, quên mất cái cách yêu thương anh như những ngày đầu, quên mất cái việc yêu anh chính là yêu luôn những trò ngố lố lăng, ngốc nghếch, buồn cười của anh, đôi khi anh làm em đến là khó chịu, nhưng em vẫn cảm thấy nó đáng yêu, ừa, có lẽ vì nó thuộc về anh nên mới đáng yêu như vậy.
Lâu rồi em quên mất lúc anh làm trò cười cho em và mọi người xem, em cười đến không đứng dậy nổi, cơ miệng như mất hẳn cảm giác, còn anh thì mãi cũng không chịu dừng. Ừa em biết, em biết anh vì em mới làm ra những trò lố ấy, em cũng vì anh mới thấy những trò vớ vẩn đó buồn cười, nếu không có anh, không có những phút giây đó, có lẽ em đã chẳng cố gắng nhiều được đến vậy.
Xin lỗi anh, rõ ràng em đã yêu một chàng trai tuyệt vời như vậy, một chàng trai đủ ngọt ngào, đủ dịu dàng, đủ ấm áp, cũng đủ đáng yêu mà bất kỳ ai đều mong muốn có được, vậy mà em, chỉ vì cái lo lắng dư thừa, ngu ngốc của mình mà khiến anh thay đổi, là vì anh yêu em mà thay đổi, là vì yêu em mà chịu đựng,
vậy mà em không biết, một chút cũng không chịu hiểu cho anh, là em sai, em ích kỷ, em cứ nghĩ rằng mình đúng, nhưng thật ra chỉ đúng trong cách nghĩ của riêng em, anh vì thương em mà lo nghĩ bao nhiêu việc, còn em luôn miệng nói yêu anh nhưng chưa bao giờ chịu nghĩ cho anh.
Xin lỗi anh, em luôn yêu cầu anh nhìn lại, luôn bắt anh nghĩ về, nhưng chưa bao giờ em làm điều đó, mãi đến hôm nay em mới có cơ hội để nhìn lại, để nghĩ về, để biết mình đã đánh mất những gì, để biết mình vốn không có quyền trách móc gì nơi anh, lỗi của em, là em sai, anh không phải, vậy nên em sẽ không đòi hỏi nơi anh điều gì lớn lao nữa, như việc yêu em nhiều hơn, hay lại nồng nàn, lưu luyến như xưa.
Anh cứ là anh thôi, cứ sống cuộc đời mà anh thấy thoải mái, cuộc sống của em là một chuỗi dài sai lầm cứ tiếp nối nhau, nhưng cuối cùng, một lần duy nhất những sai lầm đó lại để cho em gặp được anh, rồi yêu anh, và được anh yêu, em không muốn đòi hỏi nhiều, bởi vì đây là việc làm duy nhất mà em thấy đúng đắn,
Nếu không yêu anh, chắc em vẫn mãi là một đứa cố chấp không hiểu lòng người, nếu không yêu anh, em sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những điều tốt đẹp trong Thế giới của mình, là vì có anh, nên những điều em nhìn thấy mới trở nên tốt đẹp, là vì có anh, em mới học được cách trân trọng cuộc đời mình, và vì có anh, em có một người để thật sự yêu thương.
Em ước gì tình yêu có thể trở về đơn giản như lúc ban đầu, chúng ta yêu nhau không phải vì gia cảnh, không phải vì phù hợp, không phải vì môn dăng họ đối, mà là vì em thích giọng nói của anh, anh thích nụ cười của em, chúng ta yêu nhau chỉ vì trong lòng chúng ta, hai trái tim đập rộn ràng.
Em ước gì tình yêu có thể ngây ngô như lúc ban đầu. Hai ta ngại ngùng lần đầu cầm tay nhau, bàn tay còn mướt mồ hôi, trong giọng nói còn run lên sự hồi hộp. Anh rửa xe thật kỹ, hỏi bạn mình hôm nay nên mặc đồ gì đi gặp em. Còn em, vẫn ngẩn ngơ trước gương suy nghĩ mình nên cột tóc như thế nào để gặp anh…
Em ước gì bây giờ được trải qua thứ tình yêu ấy lần nữa. Lần đầu anh hôn lên tóc em nói lời tạm biệt, lần đầu anh hôn lên má em lưu luyến nhớ nhung, lần đầu em cầm bông hồng đỏ, kéo nhẹ làn váy dài bước về phía anh, trước mặt bao người…Ước gì em được trải qua thứ tình yêu thật lòng thật dạ ấy lần nữa, khi em lo lắng anh muốn dắt em về nhà, anh chỉ cười và khẳng định, anh thích em thì mẹ anh cũng sẽ thích em…
Em ước gì tình yêu chỉ có thế, đêm khuya anh lái xe đường xa mua đồ ăn cho em rồi cũng chỉ để trước cửa, nhắc em đi làm về muộn có mệt cũng phải ăn. Em ước gì gặp được một người như vậy nữa, chẳng ngại đường xa, chẳng sợ em lạnh lùng, chẳng chê bai quá khứ em đã có…
Cho dù có quay lại ngàn lần, cho dù phải trải qua quá nhiều nước mắt và đau đớn ngàn lần nữa, cho dù phải thấy kết cục ấy lặp đi lặp lại, thì em cũng vẫn muốn được quay lại, được gặp anh, và được yêu anh vô số lần như thế nữa…
Em ước gì chúng mình được trẻ lại, gặp lại nhau một lần nữa, ở nơi đó. Anh bị thu hút bởi nụ cười của em ngay từ ánh mắt đầu tiên, còn em, giữa đám đông ấy tim đã sớm lạc nhịp khi thấy anh…
Em ước gì chúng ta gặp nhau khi chúng ta còn niềm tin vào tình yêu trên cõi đời này, trước khi chúng ta bị ràng buộc bởi trách nhiệm, bởi tình nghĩa, bởi những thứ không thể gạt bỏ, bởi luân lý cuộc đời. Không, nếu như chúng ta gặp được nhau sớm hơn, liệu chúng ta có thể nào có một kết cục khác hơn hay không?
Em ước gì chúng ta được trẻ lại, trước khi những sóng gió cuộc đời này ập xuống, trước khi chúng ta mang trên mình những vết thương, những vết sẹo. Tình yêu đơn giản chỉ là hai chúng ta thu hút lẫn nhau, rồi anh về nhà nhắn tin cho em, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, rồi những ngày nghỉ anh đến đón em chạy xe không mục đích đến những miền đất lạ…
Nhưng mà tất cả những gì em thấy bây giờ, chỉ là những người đàn ông muốn tìm kiếm những người đàn bà giải sầu, tìm vui mà thôi. Người ta nói yêu nhau, còn lo ngại gia cảnh, còn muốn biết em có công việc ổn định, gia đình em có hạnh phúc hay không.
Thứ tình yêu ngày nay, con người ta giấu hết tình cảm thực sự của mình đi rồi. Yêu không đơn giản là một cái cầm tay cũng khiến cho tim người ta đập rộn ràng nữa, mà là tình dục, là thể xác, là sự phù hợp về gia cảnh và địa vị mà người ta tìm kiếm.
Lời kết: Em thì vẫn tin thứ tình yêu đúng nghĩa ấy còn tồn tại, nhưng lại luôn nghi ngờ, liệu rằng mình có gặp được nó một lần nữa hay không? Bởi vì đã gặp được rồi, một người đã từng yêu thương em như thế, nên giờ đây người thoáng qua người, bước vào rồi bước ra khỏi đời em, chỉ khiến em thêm xót xa và thất vọng. Bởi vì đã trải qua hết những cảm giác ấy rồi, thế nên giờ đây dù có gặp ai, cầm tay ai, ôm ai hay thậm chí hôn ai đi chăng nữa…thì lòng em cũng chỉ toàn chết lặng…