Tình yêu có vị gì ?

Chuyện trò – Tâm sự

Tình yêu có vị gì ?

Trong sự non nớt của bản thân, tôi say mê với thứ được gọi là tình yêu và luôn tự hỏi tình yêu có vị gi ? Chẳng biết nữa, ngọt ngào hay đắng cay, nụ cười hay nước mắt.

manhbui123Mạnh Bùi

25 tháng 5

Năm 18 tuổi, tôi vào đại học, trong trái tim của 1 cậu bé vừa trưởng thành luôn có 1 cảm giác gì đấy mãnh liệt vào thứ gọi là “Tình yêu”. Vì sao tôi lại có nó ? Có lẽ là 1 quá khứ đau buồn, thiếu tình yêu thương, thiếu sự tiếp xúc với những người bạn đã gieo vào tôi 1 hạt giống nảy mầm bởi những giọt nước ngọt ngào ấp áp tình yêu.

Lúc đấy tôi tự hỏi: Tình yêu có vị gì ?

Đó là vị ấm áp của cái nắm tay.?

Là vị thanh xuân của 1 sinh viên đại học ? 

Là vị những cái hôn vội vàng trong lớp học ?

Ngẩn ngơ, khờ dại với những suy nghĩ đấy, tôi lang thang trên những giảng đường đại học Ngoại Thương, ngồi hàng ghế gỗ lạnh quan sát dòng người qua lại, ngắm đôi gà trong khu phòng học cũ nát, cố gắng tham gia nhiều thứ, nhiều hội nhóm để tìm hiểu và có 1 điều mà chỉ khi luốn sâu vào thì tôi mới nhận ra: 

Tôi bị lôi cuốn bởi tình yêu. Nó là niềm cảm hứng cho mọi thứ tôi làm.

Năm 20 tuổi, tôi lớn hơn chút, trong mắt tôi tình yêu vẫn vậy, vẫn là 1 lá bùa ngải mạnh mẽ, là 1 trái ngọt lôi cuốn bầy ong, là những lần thăng hoa cảm xúc. Điên cuồng và ngây ngô, tôi gặp nhiều cô gái, chị có, em có, tài năng có, bình lặng có và rồi vị bánh tình yêu đến 2 lần. 

Lần đầu tiên là 1 cô gái nhỏ nhắn, à không 1 chị gái nhỏ nhắn xinh xắn mới đúng, chị ấy không quá xuất sắc về ngoài hình đúng kiểu lanh chanh 3 mét bẻ đôi, học lực thuộc loại khá mặc dù trong Ngoại Thương khá tương đương với giỏi nhưng thứ tôi thật sự ấn tượng với chị là cái tính bao dung, thấu hiểu mà chị mang lại. Tôi bị quyến rũ bởi vị bánh ấy: vị tình đầu, ngọt ngào, nhanh vội, ngây thơ và thủ thỉ. Tôi vẫn nhớ cái hôn đầy men say trong con ngõ nhỏ được chiếu sáng bởi 1 chiếc bóng đèn màu hoàng hôn, nó ấm áp, say mê đến lạ thường, cái cảm giác kích thích bởi nụ hôn đầu và cảm giác sẽ có người nhìn – Lãng mạn và hồi hộp đến lạ thường. Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, 1 ngày tiết trời thanh minh cuối tháng 1, tôi nói lời chia tay, vì sợ hãi ? vì đó là điều nên làm ? Tôi không biết nhưng chỉ biết 1 điều, chị ấy đã khóc, đã đơn đau, đã níu kéo nhưng mọi thứ đã xong rồi, tôi không có gì bào chữa cả. 

Vị tình đầu luôn là thế, nó dạy ta cách yêu và cách lạnh lùng đi.

Lần thứ 2 thì có chút đau buồn hơn chút, tôi nhớ những đêm thức tới 3 giờ sáng lắng nghe tâm sự của em, những câu chuyện đầy nước mắt, em kể vì mình có ngoại hình, nên thường bị dè bỉu, chê bai và nói xấu sau lưng, em không có người bạn nào thật sự thân thiết vì thế sở thích của em là kết bạn với người lạ, nói chuyện với họ, nhận sự quan tâm từ họ và cũng từ những giọt nước mắt ây, em cố gắng vươn lên, thành 1 cô gái giỏi giang, luôn muốn đạt được thành tích cao nhất bất kể có phải đánh đổi. Tôi càng nghe càng thấy bản thân mình trong đấy, càng thấy tuổi thơ không mấy vui tươi của mình. Có lẽ đấy là lý do tôi yêu em, tình yêu thứ 2 mang đến vị đầy đủ hơn, âu yếm hơn, thắm thiết hơn nhưng cũng đau buồn hơn khi chính những quá khứ định hình nên tính cách của người tôi yêu. 

Với em, anh không quan trọng vì vẫn luôn có những người khác theo đuổi em. Giây phút ấy trái tim tôi vỡ vụn, cố nhặt từng mảnh để dán lại đem đi tặng em nhưng cuối cùng trái tim tôi không vỡ nữa mà nó đã chết hẳn.

Vị tình yêu lần này quá đỗi ngọt ngào nhưng cũng quá đỗi cay đắng. Lần 2 dạy tôi cách nuôi lớn mầm cây tình yêu để rồi lần tiếp theo tôi sẽ hoàn thiện chiếc bánh vị yêu chăng ?

Năm 21 tuổi, tôi chết lần đầu tiên, trái tim héo khô, chai sạn và nhận ra 1 điều: chúng ta luôn nghiện cùng 1 thứ mang tên tình yêu. Nó là lời nguyền của chúa cho nhân loại. Nó trao cho ta phút thăng hoa để rồi bay đi trước sự bỡ ngỡ của chính người yêu thương.

1

manhbui123

1

manhbui123 Mạnh Bùi

@manhbui123

Chuyện trò – Tâm sự

/chuyen-tro-tam-su

Bài viết nổi bật khác

Rate this post

Viết một bình luận