Tình yêu là vĩnh cửu – Cổng Thông Tin Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam

Nghe thoáng câu nói – tôi bỗng lạnh người. Yêu chơi yêu bời -Không phải đây là lần đầu tiên tôi nghe những câu đại loại như thế, nhưng không hiểu sao, mỗi lần phải nghe, cái cảm giác bứt rứt, buồn nản cứ cồn lên day dứt. Càng lớn tuổi, nỗi buồn ấy càng thấm sâu, càng day dứt. Vì tôi hiểu rằng: Khi tình yêu đến, cho dù sau đó vì lí do gì nó phải tan vỡ, không thành, thì tình yêu vẫn vĩnh viễn không hề mất đi, nó ăn sâu, lắng đọng trong tâm trí mỗi người. Sự tồn tại của tình yêu trong những hình ảnh yêu thương của quà khứ luôn ẩn hiện, lúc tỏ, lúc mờ làm ta đau đớn. Đau đớn bởi nhớ thương hờn giận…

 

Vậy thì: Làm sao người ta có thể nghĩ: Tình yêu chỉ để chơi bời cho được?

 

Không hiếm bạn trẻ nghĩ đơn giản: Yêu thì cứ việc yêu. Thích thì yêu. Lấy nhau lại là chuyện khác… Chuyện khác ấy phải tính toán về kinh tế, địa vị, về hoàn cảnh tương lai…

 

Có người còn nói : Yêu là hưởng thụ về tình cảm. Ai không biết hưởng thụ là dốt. Mới yêu một lần đã cưới là dại, là thiệt…

 

Quả sai lầm. Quan niệm sai lầm ấy là do chưa hiểu thực tế.

 

Tình yêu thật kỳ lạ. Không ít người đôi lúc bỗng bật cười khi nhìn người yêu, thầm nghĩ: Lạ nhỉ! Sao người này chẳng phải ruột rà, máu thịt với mình, mà lại thấy thân thiết đến lạ lùng. Mình có thể yêu đến quên mình, có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí có thể chết thay, nếu được, vì người này nhỉ?

 

Đúng là lạ thật. Người ta có thể bỏ thói quen, sở thích của mình vì người yêu. Có thể ép mình vào khuôn khổ khắc nghiệt cũng chỉ vì người yêu. Người ta làm tất cả những gì người yêu mong muốn… Những hành động vì nhau ấy trở thành kỷ niệm mãi mãi không quên. Tình yêu suôn sẻ – những kỷ niệm êm đềm ấy đem lại sự ấm áp, hạnh phúc bền vững cho hai vợ chồng. Tình yêu trục trặc, chia ly – Kỷ niệm xưa là nỗi nhớ, niềm thương luôn day dứt làm cho người ta đau khổ.

 

Vì vậy, ai lại dại dột muốn tình yêu tan vỡ để yêu nhiều lần cho lợi, cho khôn.

 

Thời hiện dại – người ta yêu nhau nhanh, bỏ nhau cũng chóng, nên nhiều người lầm tưởng rằng: Tình yêu là gió thoảng. Nhưng rồi ngày tháng qua đi, hương vị của làn gió thoảng ấy luôn vướng vít làm người ta hiểu ra rằng: Tình yêu là vĩnh cửu – nó không hề mất đi trong trí nhớ mỗi người.

 

Có cô gái tham vàng bỏ ngãi – những tưởng sống trong cảnh đầy đủ, sung sướng thì cô sẽ thở phào: May quá! Nhưng không – một dòng sông, một thoảng hương thơm rơm mới, một tiếng gà gáy ban trưa, một ráng nắng hoàng hôn rơi rớt… cũng làm lòng cô thắt lại vì nhớ – Nhớ quay quắt một vùng quê sông nước, nghèo nàn đã bao bọc người xưa – nơi cô đã đến cùng người yêu cũ với bao kỷ niệm âu yếm ngọt ngào…Chẳng dễ gì quên dược.

 

Tong chuyện cổ tích – Tình yêu là bất tử. Những người yêu nhau, cho dù bị ngăn cấm, trắc trở mà phải chết, nhưng tình yêu vẫn còn mãi mãi để họ biến thành cái cây, hòn đá… để được ở bên nhau vĩnh viễn. Để cô gái chết ven đường khi đi tìm người yêu biến thành bông cỏ may, hi vọng theo chân người đời tìm được người yêu.Để những đôi tình nhân biến thành chim – khắc khoải gọi, chờ. Để sinh ra chợ Tình cho âm dương gặp gỡ…

 

Chuyện cổ tích là vậy, nhưng chuyện bà dì tôi cũng chẳng khác gì.

 

Bà dì tôi được gả làm dâu cho một gia đình quan lại hiếm con. Bà vốn đẹp người đẹp nết, nên được chồng thương yêu hết mực. Hai ông bà sống với nhau rất hạnh phúc. Nhưng thật khốn khổ, lấy nhau được ba năm mà bà vẫn không sinh con nên bị mẹ chồng bắt về trả cho cha mẹ. Khỏi phải nói, hai ông bà đau khổ thế nào. Bà mẹ chồng quả là sắt thép. Mặc cho con trai buồn đến héo hon gầy mòn, bà không hề động tâm. Bà cưới cho con một cô vợ khác, nhưng người đàn ông ấy chẳng thay đổi, ngày một héo hắt rồi sinh bệnh.Mẹ tôi kể rằng: Những ngày cuối cùng, trong cơn mê sảng, ông luôn gọi tên người vợ cũ. Cuối cùng bà dì tôi cũng được phép đến thăm ông. Hai người nắm tay nhau ứa nước mắt, ông chỉ kịp gọi tên bà rồi tắt thở. Ba ngày sau, bà dì tôi đi thăm mộ ông, không ốm đau gì cũng tự nhiên ra đi.

 

Tình yêu thật mãnh liệt, nhưng cũng thật lạ lùng.

Đồng nghiệp của tôi có một chị đã ly dị chồng. Hai anh chị yêu nhau, rồi lấy nhau. Họ đã có một thời gian dài sống với nhau hạnh phúc cùng hai con – nếp, tẻ. Nhưng rồi họ không sống được với nhau lâu vì tính tình quá giống nhau – cùng mạnh mẽ, cùng nóng tính, vừa sĩ diện. Với những tính cách ấy, khi bỏ nhau họ đã trở thành kẻ thù của nhau. Vậy mà chỉ sau một năm, khi những lời sỉ vả, kể tội ông chồng cũ vẫn cònhoặc bật lên trong nỗi ấm ức giận hờn của chị, thì chúng tôi lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng âu yếm của chị khi kể về những kỷ niệm thời chị và anh yêu nhau. Chị kể vẫn say sưa lắm. Chuyện anh nghe tin chị bị ốm, đã chạy tắt đường rừng suốt đêm để đến thăm, khi đến nơi trông anh còn ốm hơn chị. Chuyện anh muốn thử lòng chị nên nhờ bạn bè báo tin là anh chết đuối, làm chị khóc hết nước mắt đến khi gặp anh, chị vừa khóc vùa đấm vào ngực anh thùm thụp. Rồi chuyện: Anh gửi thư tỏ tình, chị ngượng không dám nhận làm anh tưởng chị từ chối – buồn đến ốm mấy hôm liền… Nhìn ánh mắt chị, người nghe cứ ngỡ chị đang sống hạnh phúc bên anh.

 

Tình yêu lạ thế. Nó không bao giờ phai nhạt – cho dù cuộc đời có thay đổi khắc nghiệt đến đâu./.

Rate this post

Viết một bình luận