Trên đời vốn dĩ không có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Chỉ khi mỗi người học được cách nhường nhịn, bỏ qua những sai lầm của nhau để cùng tiếp bước, thì mới có thể tạo ra thứ hạnh phúc trường cửu, tóc bạc rồi vẫn bên nhau vui cười.
Có nhiều lần tôi tự hỏi, trong cách chúng ta đang sống, trong những điều mà mỗi người đều chấp nhận như lẽ thường, có phải là vẫn còn một chuyện gì đó hơi sai không.
Ai cũng từng sống một thời thanh xuân cháy bỏng, từng yêu như thể không cần biết đến ngày mai, cho đến lúc nhận ra thực tế có thể phũ phàng đến thế nào thì mới chợt quay đầu. Nhưng khi đã sống thực tế một thời gian rồi thì dù muốn cũng không thể gặp lại thứ cảm xúc đầy nhiệt thành của tuổi trẻ nữa. Thứ tình cảm lãng mạn đến ngây người năm xưa ấy giờ đã chỉ còn là một dạng kỷ niệm phủ bụi mờ trong ký ức.
Khi ấy mỗi người lại tự tiến thêm một bước trên cuộc hành trình của riêng, cùng với một phần mình từng coi là rực rỡ nhất giờ đã trở nên héo úa. Tiếp tục sống mà phải bỏ lại một phần tốt nhất của bản thân như vậy, là thứ khiến tôi tự hỏi liệu nó có đúng hay không.
Ái tính lãng mạn rõ ràng là thứ phi thực tế nhất trên đời. Nhưng thực tế, cũng đồng thời, lại là thứ phản lãng mạn nhất. Có lẽ, đến một ngày nào đó, những người đã từng phải từ bỏ một tình yêu đẹp vì thực tế sẽ nhận ra rằng thứ “thực tế” ấy thật ra vốn chỉ là một trở ngại chứ không phải là thứ có thể khiến lãng mạn trở nên hoàn toàn vô nghĩa.
Ngày trước, có người từng rủ tôi lên một chuyến bay chỉ để đến xem cùng một bộ phim. Con người tôi là như vậy, bắt gặp chuyện kỳ quái như thế liền nhận lời ngay.
Hôm ấy tôi nhìn nhầm đồng hồ, đặt xe ra sân bay chậm một tiếng, rồi lại phóng như bay qua cửa an ninh lúc chân vẫn còn chưa kịp xỏ giày chỉ để bắt kịp chuyến bay ấy. Cảm giác của tôi lúc đó giống như đang cố để chạm tới một thứ định mệnh vô hình nào đó mà mình vẫn còn chưa biết nó sẽ xảy đến ra sao.
Lúc gặp nhau rồi, tôi mới sững người ra vì trong đời chưa từng gặp người nào cười xinh đến như vậy. Đôi mắt của người ấy cũng là một thứ hoàn toàn tương xứng với tâm hồn bên trong.
Trong đời tôi đã gặp rất nhiều kiểu người, đến giờ tôi chỉ còn bất ngờ trước những người đẹp từ trong suy nghĩ, trong nhân cách của họ. Con người ấy, tình cờ, lại chính là một người đặc biệt như thế.
Lúc yêu người đó, tôi thật sự hiểu việc tình yêu có thể làm một người phụ nữ đẹp lên như thế nào. Những lúc họ cười vì hạnh phúc cũng là lúc mà họ rạng rỡ nhất. Và mỗi lúc bạn làm họ buồn, cũng là những lúc mà bạn sẽ tự trách mình nhiều nhất.
Tôi mong rằng lần này mình sẽ không còn phạm sai lầm nữa, để cho đôi mắt của người đấy sẽ mãi không bị vẩn đục bởi những điều đau khổ của cuộc đời.
Khi yêu, rồi bạn sẽ trải qua những khoảnh khắc mà tốc độ của thời gian là không còn quan trọng, những lúc mà tưởng như mình đã tìm thấy điểm viên mãn rồi. Trong đời tôi từng yêu nhiều người, nhưng đây là người đầu tiên tôi muốn dắt về khoe với mẹ, đến giờ điều ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Và đó là những gì xảy ra trước khi có sự xuất hiện của thứ gọi là thực tế. Sau này, mỗi lần được ra khỏi không gian ồn ào của đô thị, đến những nơi mà khoảng không trong có thể nhìn thấy sao trời, tôi lại đều nhớ đến đôi mắt của người con gái ấy, nhớ về một thứ mà có lẽ đã mãi mãi qua đi rồi.
Sau này tôi mới hiểu ra rằng, trên đời vốn dĩ không có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Chỉ khi mỗi người học được cách nhường nhịn, bỏ qua những sai lầm của nhau để cùng tiếp bước, thì mới có thể tạo ra thứ hạnh phúc trường cửu, tóc bạc rồi vẫn bên nhau vui cười.
Trong cuộc đời của mỗi người, thứ chúng ta dễ bỏ qua nhất là tội lỗi của bản thân, thứ mà chúng ta ghi trong lòng lâu nhất, lại là tội lỗi của người khác.
Bản thân, hay gia đình cũng đều là những nơi mà người ta chỉ tập trung nghĩ về cách để làm sao có thể cùng nhau sống tiếp. Mọi chuyện xảy ra, dù nhỏ hay lớn, cũng chỉ là một hòn đá, hay một ổ gà trên đường, sẽ xóc, nhưng không phải là thứ đáng để từ bỏ nhau.
Đến lúc bạn coi ai đó như gia đình, bạn cũng sẽ đối xử với họ như vậy.
Chỉ tiếc là, tôi đã không học được điều này sớm hơn.
Lu