Con xin được hỏi:
Kính thưa quý thầy, quý sư cô!
Con là một người đang sống khổ tâm vì từ lâu nay con đã yêu thầm nhớ trộm một thầy xuất gia. Con rất quí mến thầy này từ dáng đi, cử chỉ … Lúc nào trong đầu con cũng nhớ đến bóng hình ấy. Con biết như vậy là không nên vì người ta đã xuất gia là đã cắt ái ly gia rồi. Con sợ nói ra sẽ làm thầy ấy phân tâm việc tu hành và như vậy là có tội. Chính vì vậy mà bấy lâu nay con không dám thổ lộ cho người đó biết tình cảm của con và con cũng im lặng không dám tâm sự này với ai. Vì vậy nên con sống rất khổ tâm. Con muốn quên nhưng không thể quên được, có đôi lúc con muốn nói ra cho người đó biết nhưng con rất e ngại. Con biết rằng càng tham ái thì càng đau khổ nhất là đối với những tình cảm không đi tới đích thì càng khổ gấp bội. Nhưng tiếng nói của con tim mạnh hơn lý trí. Biết như vậy là khổ đau mà không buông được, trong tâm con đang rối bời. Xin hãy cho con một lời khuyên phải làm sao.
Con mong sớm nhận được lời khuyên của quý thầy, quý sư cô.
Thầy Chỉnh Long xin được chia sẻ cùng bạn:
Lời đầu tiên các thầy và các sư cô muốn nói, là lời cảm ơn từ tấm lòng chân thành đến với con! Vì con đã nói ra được những gì thầm kín trong lòng của con cho quý thầy, quý sư cô nghe và hơn nữa đây không phải là một chuyện dễ làm. Một niềm vui lớn nữa, nảy sinh trong lòng các thầy và các sư cô là điều mà con nói ra đây, quý thầy rất… rất muốn được nghe.Vì như vậy thì các thầy, cô mới có cơ hội được gần gũi con đúng không?
Qua lời chia sẻ và giọng văn của con, quý thầy cô biết rằng con là một người phật tử ngoan hiền và rất dễ thương. Ai ai trong chúng ta, mà lại không thích cái đẹp cơ chứ. Yêu thích cái đẹp, thì chẳng nên tội gì hết. Và hơn nữa một người có khả năng nhìn ra vẻ đẹp và biết thưởng thức vẻ đẹp như con, thì làm sao không thể ngã lòng mình trước cái đẹp của bông hoa cho được. Ai trong chúng ta cũng vậy thôi, ăn thua là chúng ta có nhìn thấu được chiều sâu của bông hoa hay không? Chúng ta có thấu hiểu hết những ước mơ, những hoài bão, những thăng trầm… của bông hoa hay không? Hay là chúng ta chỉ yêu cái vẻ đẹp bên ngoài của bông hoa mà thôi. Đây là điều mà con cần suy nghĩ (quán chiếu) và nhìn cho kỹ vào lòng mình và vào bông hoa. Tâm mà người đời thường hay gọi là lòng của mình đó, nó thường hay thay đổi và hay nói dối chúng ta lắm, bởi vì chúng ta không biết nhìn sâu (ánh sáng của chánh niệm) vào tâm của mình. Cho nên Tâm của chúng ta dễ phát sinh cái tưởng, gọi là tâm tưởng, mà tưởng thì luôn luôn sai lạc với sự thật. Mỗi khi đã có cái tưởng ở trong lòng của mình rồi, thì chỉ có buồn phiền, thương ghét, hờn ghen… tồn tại song song ở trong mình mà thôi, hai cái này nó như là hình với bóng vậy đó.
Đó là điều thứ nhất mà con cần nhìn lại, để thấy có phải tình yêu thương này làm cho mình hạnh phúc, hay chỉ toàn là buồn phiền. Nếu là tình yêu thương đẹp, thì sao lại làm cho mình khổ đau thế này…!
Con đang yêu thầm, nhìn trộm một bông hoa. Nói đúng hơn là con đang yêu đơn phương và chính điều này làm cho con rất khổ tâm. Con không đủ can đảm, để nói lên sự thật trong lòng mình cho bông hoa biết. Bởi vì con suy nghĩ nếu nói ra sự thật thì, một là thắng lớn, hai là thất bại một cách ê chề, không thể nào còn mặt mũi để nhìn bông hoa nữa. Do vậy mà con không dám chắc, để thổ lộ cõi lòng của mình. Nhỡ thua to thì con không còn cơ hội nhìn bông tiếp tục được nữa. Thật ra thì con chưa hiểu bông hoa một chút nào cả, chưa một lần tiếp xúc sâu sắc với bông hoa và do vậy mà con chưa hiểu hết chiều sâu, tâm tư và ước muốn tự do của bông hoa. Con hãy để lòng mình mở rộng ra đi, sẽ thấy rằng tình yêu thương không phải là một sự chiếm hữu cho riêng mình. Nếu tình yêu là một sự chiếm hữu, thì đó không còn là tình yêu nữa. Yêu thương là mình làm cho mình và cho bông hoa, mỗi ngày một tươi đẹp hơn, mỗi ngày mỗi hạnh phúc và tự do hơn. Chúng ta không thể nào yêu thương mà làm cho mình và cho người thương của mình héo hon và sầu khổ được. Nếu mình muốn làm được như vậy thì hãy để lòng mình mở ra như một khung trời bao la.
Con biết không! Người tu là một con chim Bồ Câu đẹp, luôn luôn mong muốn được bay cao, bay xa đến chân trời tự do. Con có muốn cùng bay đến đó hay không? Con chim Bồ Câu đó không bao giờ thích giam mình trong một chiếc lồng nhỏ hẹp, gò bó và thiếu tự do. Càng không muốn làm một con chim bằng vàng để con người chưng trong tủ kính. Nếu con hiểu hết những điều này, thì con sẽ càng yêu thương con chim Bồ Câu hơn.Và tình thương của con mỗi ngày một tự do và thanh thản nhiều hơn. Con vẫn có thể nhìn bông hoa và nghe tiếng hót thanh thoát như mọi ngày. Như chúng ta đã từng ngắm nhìn mặt trời mọc một cách hạnh phúc, mà không cần phải đem mặt trời về dấu trong chiếc gương thần.
Thương chúc cho con bình an trong đời sống.