Căn Gác Lưu Đày – Lời Tình k (a-c)

Căn Gác Lưu Đày

Anh Bằng

Đêm trắng đêm

ta nằm trong căn gác lưu đày

một mình thôi

mồ hôi lạnh buốt đôi vai

ta gọi ta vực sâu đắng cay

ta gọi em nét mi xanh dài

nét môi son đầy

một lần rồi hết từ đây

Hôm thứ hai

ta vùi thân vào trong lam lũ

thứ ba nghe nhiều thêm

thứ tư qua thật nhanh

thứ năm ôi buồn tênh

thứ sáu đi

rồi thứ bảy về

chủ nhật nằm ôm gối chăn não nề

Còn gì đâu ngoài linh hồn rách tả tơi này

tình bỏ ta

như một sớm chim đi bỏ hàng cây

còn gì đâu ngoài mảnh đời trắng bàn tay này

mất hết rồi

không còn gì để mất nữa hôm nay

Đêm trắng đêm

ta nằm trên căn gác lưu đày

người bỏ ta

ngàn cơn giông bão chưa qua

xin thời gian vùi chôn xót xa

cũng đành thôi đớn đau lâu dài

xót xa cho đời

rồi cũng qua đi kiếp người

Lâm Nhật Tiến trình bày

Ngô Đồng & Dũng Hồ

Căn Nhà Dĩ Vãng

(chưa biết)

Chuyện xưa, chôn vùi theo bóng thời gian.

Mà nay lòng người nhiều thay đổi bạc đen nhắc thêm buồn.

Nhiều lần chợt nghe sao thấy lòng nhiều nhớ thương.

Kỷ niệm ngày xưa chưa phai mờ trong tiềm thức.

Gục đầu từng đêm nghe cô đơn đốt tâm tư,

Kỷ niệm ngày xưa đó muốn cố quên lại nhớ thêm…..

Ngày xưa, mỗi lần qua trước nhà em.

Lòng nghe bao ngập ngừng xao xuyến sợ mẹ biết chuyện mình.

Đường vào nhà em qua lối nhỏ ngập lá bay,

Mỗi độ giàn hoa leo quanh nhà khoe nở tím.

Nàng thường cài hoa lên trên mái tóc nhung tơ

Nguyện cầu cho hai đứa sẽ chẳng bao giờ cách chia…

Rồi thời gian trôi chia cách người đôi đường tôi chưa ghé về thăm.

Sự nghiệp công danh bao năm rồi tay trắng lận đận vẫn còn mang …..

Nhiều đêm cô đơn trong quán khuya tiếng nhạc,

nghe như xoáy vào tim.

Chập chờn đâu đây bên ly cà phê đắng người tình hay dáng ai…

Chiều nay, tôi về thăm mái nhà xưa.

Tìm em nhưng em còn đâu nữa người xưa đã sang ngang rồi.

Một mình chiều nay trên lối nhỏ ngập lá bay.

Ngoài vườn giàn hoa leo quanh nhà thêm nở tím.

Kỷ niệm ngày xưa trong tim nghe quá chua cay,

Lặng buồn tôi quay gót bỗng thoáng nghe lệ ướt mi …

Mưa Ngâu

Căn Nhà Màu Tím

Hoài Linh

Chiều nhìn qua đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ

dáng xinh xinh một người.

Ðược nghỉ hai ngày phép, mất hai hôm làm quen

em mới cho mình biết tên.

Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền,

thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành

Anh chỉ e ngại, gió lay nụ tầm xuân vừa hé…

Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím

biết em đang trộm nhìn.

Vào mộng chưa tỏ lối bến mơ đang chờ nơi

chưa thấy ai vừa ý thôi.

Đời người con gái, mơ sa giữa lưng trời,

hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi luống hoa cười.

Ai chẳng mơ, gặp bến trong khỏi hờn duyên má hồng…

Đời anh đây đó mười phương,

gặp em anh đã thương, càng thương.

Thương đôi môi đầy nhựa sống.

Thương tia mắt dào dạt sóng.

Tuổi ngọc xuân son, nét ngà uốn trăng tròn

Ðời em cao vút Trường Sơn

gặp anh em ước mong gì hơn.

Cho anh bông hồng còn thắm,

cho anh trái ngọt vườn cấm,

và còn cho nữa tiếng ru trẻ thơ.

Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói,

mến nhau qua nụ cười.

Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em,

lưu bút ghi vài đứa quen.

Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu

chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng trên đầu.

Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu …!

Căn Nhà Màu Tím

(Tân Cổ)

Nhạc: Hoài Linh

Chiều nhìn ra đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ

dáng xinh xinh một người.

Được nghỉ năm ngày phép, mất hai hôm làm quen,

em mới cho mình biết tên.

Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền

thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành

Anh chỉ e ngại gió lay nụ tầm xuân vừa hé…

Chiều nào khi về đến, ngang căn nhà màu tím

biết em đang trộm nhìn.

Vào mộng chưa tỏ lối, bến mơ đang chờ nơi

chưa thấy ai vừa ý thôi.

Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời

hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi luống hoa cười.

Ai chẳng mong gặp bến trong…khỏi hờn duyên…má…hồng.

Trở lại thành đô sau những ngày dài nơi chuyến tuyến chợt nhìn em qua căn nhà màu tím lòng bỗng nghe lưu luyến khôn… cùng.

Mơ ước bâng quơ dệt mộng tương phùng, làm quen em gần hết năm ngày phép em mới ngập ngừng e ngại nói tên. Muốn nói tiếng yêu em nhưng chỉ sợ đời chinh chiến. Năm tháng dài xuôi ngược miền xa để lại phương này một mình em sầu khổ..!

Chiều nào về qua đầu ngõ, chợt thấy anh tựa cửa trộm nhìn… Cúi mặt bâng khuâng chân bước ngập ngừng. Tuổi vào yêu lòng ôm nhiều mơ ước, nhưng chưa gặp người đẹp ý mà thôi. Rồi gặp anh với ánh mắt xa xôi vóc dáng phong trần dạng dày sương gió… Chỉ lặng nhìn nhau lời thương chưa ngỏ, sao nghe như mình đã hò hẹn từ lâu..!

Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói

mến nhau qua mụ cười.

Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em

lưu bút ghi vài đứa quen.

Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu

Chờ đám cưới cô dâu, cài hoa trắng trên đầu.

Ta nhìn nhau tia mắt trao…. một nụ hôn ban…đầu.

Ngày đó tay trong tay mình dìu nhau vào lối mộng căn nhà màu tím ngày xưa giờ đây hồng muôn xác pháo. Hoa trắng cài lên màu áo mới em giã từ đời con gái để .. sang…cầu.

Nhẹ bước bên anh em khép nép cúi đầu. Nghe trong tim tưng bừng nhã nhạc mơ ước đây rồi hạnh phúc đăng quang.

Anh vuốt tóc em nhắc chuyện tình ngày đó. Em thẹn thùng má ửng đào yêu. Em đã chọn áo cưới màu hoa tím, màu tình yêu lưu luyến buổi ban đầu.

Hai ngày cưới, năm ngày hạnh phúc tâm sự chưa tròn đã hết phép anh đi. Từ hôm nay nơi chiến tuyến xa xôi. Đêm gối súng mơ về người vợ hiền mới cưới. Gió Cao Nguyên lạnh lòng người viễn xứ mưa Sài Gòn có lạnh kẻ chờ mong.

Mưa nắng đô thành làm dài nỗi chờ mong. Dài thương nhớ trong lòng người cô phụ. Em cô đơn trong căn nhà màu tím, tựa cửa nhìn xa hoài vọng cánh chim trời.

Cánh chim cao không mang tin người chinh chiến cho kẻ quê nhà mỏi mắt đợi mong. Mỗi khi trời trở gió đông nhìn về phương đó chờ mong một người.

Coi Tí

Chia sẻ với bạn bè của bạn:

Rate this post

Viết một bình luận