Cây điệp vàng ngày ấy

Con trai thương yêu của ba, hôm nay đã là ngày mười bốn âm lịch đó con. Gia đình mình sửa soạn để cúng rằm. Mẹ con đã mua bông cùng trái cây từ sáng. Ba đã cùng con lau chùi bàn thờ Phật, bàn thờ ông bà cẩn thận. Đơm bông chuối nước vào các đục bình, ba lại nhớ đến ông nội của các con.

15894830401_f094a2627f_o-1-.jpg

Ba nhớ những ngày ông nội con còn khỏe, ông nội con có trồng một cây điệp ở sân nhà. Cây điệp ấy cao quá đầu người lớn. Bông nở quanh năm. Bông điệp mọc thành chùm. Cánh hoa có màu vàng, xen lẫn với màu da cam nhạt, với phần bên trong cánh chen những vạch dài màu đỏ. Nhị hoa dài, có màu đỏ, uốn cong như đuôi phượng. Con biết không, còn có bông điệp màu đỏ nữa. Những chùm bông điệp, có hoa nở bung, có chiếc còn nụ, xen kẽ, trông thật tươi vui, đẹp mắt. Nội con trồng điệp để ngày rằm, mùng một âm lịch hàng tháng, hái bông đơm lên bàn thờ cúng Phật, cúng ông bà. Ba còn nhớ, bông điệp có màu đẹp, chưng trên bàn thờ sáng sủa. Sau những ngày cúng, nước trong đục bình không bị hôi như khi đơm một vài loại hoa khác. Chỉ có điều, lá điệp nhỏ, khi rụng, rơi lại trên bàn thờ, nội cùng ba lau lại.

Nhà gia đình mình ở là nhà tự, có nhiều bàn thờ ông bà. Việc nội con trồng bông điệp để có bông cúng mỗi tháng hai lần, cùng những ngày giỗ, cũng là một cách tiết kiệm. Bông ở nhà mình trồng là bông sạch. Ông nội các con cũng đã chăm sóc cây điệp ở nhà mình trong rất nhiều năm.

Ba và các chú, các cô của con lớn dần, lần lượt lập gia đình. Phần đất có sân trồng cây điệp ấy, ông bà nội dành cho chú, em kế ba. Chú xây nhà. Cây điệp phải nhường chỗ cho công trình của chú. Cây điệp vàng của những năm trước ấy chỉ còn trong tâm tưởng của ba cùng những người thân trong gia đình mình. Ba vẫn nhớ đến cây điệp và những nhánh bông điệp, bởi những ngày ấy, rằm, mùng một âm lịch, cùng những ngày giỗ, ba vẫn thường phụ với ông nội. Giờ ông, bà nội con đã qua đời. Nhưng những lần đơm bông, trái cây về sau này, ba vẫn thường nhớ đến ông nội, bà nội của con cùng cây bông điệp năm nào.

Thật lâu về sau, ba ít thấy bông điệp. Các chợ ở Phan Thiết mình, những ngày mười bốn, rằm, ba mươi, mùng một âm lịch hàng tháng, người ta chỉ bán các loại bông khác, ít người bán bông điệp. Điệp không còn thông dụng nữa cho việc cúng kính của ngày nay chăng? Điệp rất đẹp, rất sạch, ngày trước thường được trồng nhiều, thì nay cũng chỉ còn một vài ngôi chùa và một số gia đình trồng mà thôi. Hay là do lá điệp nhỏ, khi rụng, để lại nhiều chiếc úa, phải dọn dẹp, không tiện? Nghĩ về điệp, ba lại liên tưởng đến phượng. Có những nơi ở Phan Thiết mình, phượng vẫn còn rực rỡ trổ bông trong những ngày hè. Trong khi điệp thì lại thưa bóng, con à!

Và những ngày rằm, mùng một âm lịch hàng tháng, cha con ta cùng nhau lau bàn thờ, đơm bông, trái cây cúng Phật, cúng ông bà, ba lại nhớ nhiều đến ông bà nội của con, nhớ cây bông điệp trồng ở sân nhà ngày trước. Cây bông điệp vàng đáng yêu của nhà mình dưới bàn tay chăm tưới thường xuyên của ông nội con ngày ấy, sao vẫn mãi đọng trong ký ức của ba đó, con trai!

Rate this post

Viết một bình luận