Chân trời góc bể – Thiên hoang địa lão

Con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế đời mới hoàn chỉnh.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Những lời thề chân trời góc bể, những lời hẹn biển cạn đá mòn. Cặp tình nhân nào cũng từng thề hẹn nhưng có mấy ai thực sự đi trọn con đường”. Tình yêu là gì? Tình yêu là chia sẻ, là tha thứ, là mong người mình yêu được hạnh phúc, tình yêu cũng là mối hận trăm năm khắc sâu vào tìm khi bị tổn thương. Tiểu thuyết Chân trời góc bể của Diệp Lạc Vô Tâm mà tôi đọc gần đây mang lại khá nhiều dư âm về cặp nam nữ chính vì hiểu lầm trong quá khứ mà dẫn tới đau khổ triền miên mãi về sau nhưng trái tim họ vẫn chung nhịp đập của yêu thương và hướng về nhau, chỉ là không nhận ra.

Thuở ấu thơ, lúc niên thiếu, anh là Trần Lăng của cô, một lòng một dạ luôn hướng về cô hết mực cưng chiều, chưa bao giờ nổi giận, chỉ cần cô muốn, anh đều đồng ý cả. Thời gian cứ trôi, vật đổi sao dời, xa cách nhau nhưng trong trái tim anh, Diêu Băng Vũ luôn tồn tại, còn cô, mỗi lần gặp lại, anh luôn phải giới thiệu: “Anh là Trần Lăng. Anh là Trần Lăng…”. Cuộc đời vốn luôn thiên biến vạn hóa, hôm nay có thể ta tồn tại, ngày mai biết đâu trái đất diệt vong, khó có thể biết trước, sợi dây số phận dường như định sẵn chia cách hai người họ, mỗi người một ngả, liệu có phải chỉ để thử thách họ thôi không?

1044_439062652817246_157751841_n

Khi cô đã vào đại học, tưởng sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại anh, rồi một ngày nhận được cuộc điện thoại, anh đã tìm được cô, chỉ vì một câu: “Em nhớ anh…” mà Trần Lăng vượt vạn dặm tìm đến bên cô, ở bên cạnh cô, như đôi chim uyên ương nguyện thề sống chết cũng không lìa cành, tận hưởng hạnh phúc dư vị ngọt ngào của tình yêu mà không biết thế sự xoay quanh đang nổi giông bão.

Tới khi bão tố ập xuống, chiếc tổ xuất hiện lỗ thủng, đôi chim uyên ương mới biết hoảng sợ. Ai đó từng nói: “Phụ nữ trong tình yêu luôn ích kỷ và không thích sẻ chia, tâm hồn luôn nhạy cảm và sợ hãi”. Tôi cho là câu nói đó đúng, Băng Vũ đã quá nhạy cảm khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Lăng, mất lòng tin ở nơi anh mà lựa chọn rời xa khi biết anh có vợ chưa cưới. Tôi luôn nghĩ có phải Băng Vũ yêu chưa đủ sâu nên mới sợ hãi và không tin tưởng. Nhưng không phải, vết thương của tuổi thơ thiếu tình yêu gia đình, yêu quá nhiều nên mong muốn cho người mình yêu hạnh phúc, quyết ý rời xa để anh có thể ngoặt sang con đường thành công, không có khổ đau, dằn văt.

5 năm trôi qua, Băng Vũ sinh cho Trần Lăng một đứa con mà anh không biết, suốt khoảng thời gian cô đã đổi việc tới 16 lần, vất vả gắng gỏi vì con, vì tình yêu với Trần Lăng còn sâu, đậm cô giữ mình không vấy bẩn. Nhưng tất cả đều sụp đổ và tan vỡ khi cô gặp phải ông chủ mới – Lâm Quân Dật, vị sếp đẹp trai, trẻ tuổi mà tài năng. Người ấy giống Trần Lăng của cô, chỉ khác Trần Lăng của cô ôn hòa, dịu hiền, nụ cười tỏa sáng, còn người ấy có đôi mắt sắc lạnh như dao găm, nụ cười khinh miệt luôn hiển hiện trên môi. Dù biết không phải là anh, cô vẫn vô thức nhìn về hướng Lâm Quân Dật tìm kiếm bóng dáng nhớ về anh, không hề biết rằng đó là một sự cám dỗ chết người, nguy hiểm cận kề.

Nhiều năm trước, anh là Trần Lăng, còn hiện tại anh là Lâm Quân Dật, anh nhận ra cô, trái tim anh khao khát được ôm cô vào lòng, trái tim đóng băng bao năm qua một lần nữa bùng cháy thành ngọn lửa thiêu đốt tâm can anh, cháy xé toàn thân, đau đớn buốt tận xương tủy. Rồi không kiềm chế được dục vọng, anh cưỡng bức cô thô bạo như một con thú, để lại trên người cô biết bao vết thương, dùng những thủ đoạn đê tiện bần hèn để giữ cô ở bên mình. Anh biết cô đau nhưng nỗi đau thể xác sao có thể sánh được với nỗi đau tinh thần, anh còn có một vết thương đau hơn cả, vết thương còn rỉ máu khoét sâu tận trong tim.

Hai người họ trong một cuộc chiến thù hận, tình yêu nảy nở lúc nào không hay. Có lẽ hai người bọn họ đều ngỡ mình là người thắng cuộc, chỉ khi đêm khuya, nỗi đau càng thêm xót xa, tự mình phải gặm nhấm nỗi đau ấy mới nhận ra họ đều đã thua cuộc. Số phận luôn không báo trước, đặt sẵn những hố gai đợi họ sa xuống khiến họ chịu tổn thương mà vẫn không dừng lại, càng tiếp tục tác động và ăn sâu, khiến vết thương ngày một sâu hơn, giằng xé trong cơn vần vũ quyết không buông tha. “Thật ra, không phải yêu chưa tới, không phải tình chưa sâu mà do họ không đủ vững lòng trước hiện thực nghiệt ngã”.

Trong một cuốn sách khác của Diệp Lạc Vô Tâm, chị từng viết: “Con người trong cả một đời dù sao cũng phải làm vài chuyện khiến bản thân hối hận, như thế cuộc đời mới hoàn chỉnh”. Sinh mệnh sau bao thăng trầm cũng đến cao trào, tình yêu được thử thách như viên ngọc trai sau bao quá trình hình thành, gọt rũa đã sáng bóng và quý hiếm vô ngần. Băng Vũ đã nhận ra tình yêu của mình với Quân Dật, biết được sự thật anh còn là Trần Lăng năm nào, tình yêu vì thế mà càng thêm đậm sâu, nồng cháy.

Còn anh, biết được cô sinh cho mình đứa con gái đáng yêu, tình yêu đã khắc cốt ghi tâm, yêu cô hơn cả sinh mạng của bản thân. Vì cô mà xây nên căn biệt thự riêng biệt bên bờ biển theo thiết kế của ba anh trước khi ông mất và mang tên “Chân trời góc bể”, với ước muốn: “Anh nguyện cùng em đi tới nơi chân trời góc bể, không bao giờ xa nhau…”.

Hạnh phúc đã trong tầm tay, hai người họ đứng sát bên nhau, nở nụ cười hạnh phúc, chào đón những đứa con mới sắp chào đời. Quá khứ đau khổ đã vứt bỏ ở nơi xa tận cùng đáy biển, giờ đây chỉ có mãn nguyện mà thôi. Dẫu biển cạn đá mòn, trời long đất lở, thiên hoang địa lão, vẫn nắm chặt tay đi đến tận cùng thế giới.

Bài viết của Nhất Tiếu Hồng Trần đăng trên báo điện tử Ngoisao.net ngày 11/12/2012. Link: Chân trời góc bể.

 

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…

Rate this post

Viết một bình luận