Xin chào! Tôi là cá vàng đây!
Tôi thì quen mặt với các ông quá rồi. Quen từ câu hát “cá vàng bơi trong bể nước ngoi lên lặn xuống…”, đến đôi lần chạm mặt trong quá khứ, lúc các ông nuôi bọn tôi trong bể thật ấy. Dù rằng kỷ niệm giữa chúng ta cũng không mấy tốt đẹp sau vài lần thay nước (thì bọn này toàn chết ngửa bụng trắng phớ mà), nhưng thôi thì trăm năm vẫn là người quen, phải không?
Tuy nhiên cũng phải thú thực là vàng tôi nhiều lúc cảm thấy ức chế lắm, vì bản thân không được loài người các ông coi trọng. Mấy ông toàn lôi tôi ra để chê bai lẫn nhau, nào là đần độn, nào là… não cá vàng. Ơ này não tôi làm sao? Não cá là cái tội à?
Nói cho mà biết, các ông cứ coi thường tôi thì sẽ có ngày hối chẳng kịp. Bởi vì thằng này là một con quái vật đấy nhé.
1. Tôi không hề ngu nhé
Chẳng rõ từ lúc nào các ông lại nghĩ não cá vàng là cái não chỉ nhớ được 3s. Đâm ra thằng tôi phải ngoi lên đây để nói vào mặt cho mà biết: tôi có não và tôi nhớ rất là dai!
Khi đã nhớ điều gì thì ký ức ấy sẽ khắc sâu trong đầu vàng tôi phải từ 3 – 5 tháng lận. Bọn này nhớ được cả mặt người tròn méo thế nào, dựa vào các âm thanh phát ra nhé.
Không tin thì hỏi mấy nhà khoa học loài người các ông ấy! Họ kiểm chứng điều này rồi.
2. Con quái vật này ăn không biết ngừng nghỉ
Ông nào từng nuôi cá chắc là biết rồi. Khả năng đặc biệt của vàng tôi là ăn. Tôi ăn được mọi thứ, miễn sao đút vừa miệng.
Vấn đề là tôi ăn đến điên cuồng, ăn không ngừng nghỉ, ăn cả thế giới. Tôi không có khái niệm no là gì, nên các ông có cho bao nhiêu cũng hết. Ăn đến mức… vỡ cả bụng mà chết (điểm này thì công nhận họ nhà tôi cũng không được thông minh cho lắm).
3. Thả tôi ra tự nhiên xem, biết ai là quái vật ngay
Chẳng rõ các ông thế nào, nhưng nhiều người bên Tây họ… nhân hậu lắm. Không nuôi được tôi nữa, họ thả tôi ra hồ, ra sông bơi cho mát, tự lực cánh sinh.
Nhưng phải thừa nhận rằng đó là một sai lầm lớn. Nói nhỏ cho các ông biết, cá vàng bọn tôi có họ hàng xa với anh cá chép. Mà cá chép thì các ông biết rồi đấy, độ phá hoại cứ phải gọi là đẳng cấp, được xếp vào hàng “động vật nguy hại” cơ mà.
Thừa hưởng khả năng sinh tồn đặc biệt của anh chép, cộng thêm khả năng ăn cả thế giới trời phú, vàng tôi cứ vậy mà phổng phao ra, trở thành những con quái vật thực sự. Nhớ có hồi anh bạn tôi bên Úc bị con người bắt lên, nặng tới 2kg, ông nào cũng tỏ ra hoảng hốt.
Bắt lại được là còn may đấy! Một năm tụi này có thể di chuyển tới 220 cây số, đuổi vào mắt. Mà kệ thôi, ai bảo thả, lêu lêu?
4. “Thọ” khó tin
Các ông nghĩ cá vàng bọn tôi sống được bao lâu? 3 tháng? 1 năm, hay 5 năm?
Đáp án là nếu may mắn, vàng tôi có thể sống tới 40 năm lận nhé, kích cỡ thì không ngừng phát triển. Sao, các ông thấy tôi có đúng là quái vật không?
Nhưng mà yên tâm đi, thường thì bọn này không sống lâu đến thế đâu. Sống càng lâu, càng to, càng dễ bị phát hiện. Còn trong bể, các ông thay nước sai một cái thì tôi cũng ngửa bụng mà chết thôi.
Tham khảo: Goldfish Fact