Con trai 26 tuổi, không biết mình muốn làm gì.

hình ảnh

Đang ngồi tâm sự với các ban đây là người đã thất nghiệp 5 tháng rồi. Tôi tốt nghiệp một trường đại học tầm trung ở hồ chi minh, ngày còn đi học tôi cũng như bao bạn trẻ, muốn làm thật nhiều thứ, muốn cải thiện thật nhiều những khuyết điểm ở bản thân. Nhưng việc nào cũng dang dở. Tôi cho rằng những điều này là do tôi không chắc chắn về những gì mình muốn, tôi ham chơi, tôi cũng dành khá nhiều thời gian để chơi game suốt thời trung học và cả đại học. Thỉnh thoảng tôi cũng đặt ra những mục tiêu, bắt đầu thực hiện nhưng cũng chẳng được bao lâu tôi cũng đã bỏ cuộc. Tôi sống hướng nội, nên thời sinh viên cũng không năng động lắm, không đi làm thêm. Suốt ngày chỉ ở nhà chơi game, đọc sách, đọc báo. Tôi luôn tiếc nuối về khoảng thời gian thời trung học và cả đại học. Tôi không đẹp về hình thức nên không tự tin, tệ hơn tôi còn tự ti. Với những điều này thì tôi chưa một mảnh tình vắt vai thì cũng là điều mọi người không quá ngạc nhiên. Tôi bị bào mòn sức lực rất nhiều vì những suy nghĩ tiêu cực, tôi so sánh, tôi luôn lấy khuyết điểm của mình so sánh với điểm mạnh của người khác. Tôi không nhìn thấy bất kỳ điểm mạnh nào từ mình. Thấm thoát rồi cũng hết 4 năm đại học, tôi không thể ra trường đúng hạng vì rớt ở kỳ thực tập, tôi chẳng biết trách ai ngoài chính mình, tôi quá thiếu kinh nghiệm sống ngoài xã hội, cũng có thể tôi không may mắn trong kỳ thực tập đó. Dù là lý do gì đi nữa thì tôi cũng không muốn chạy trốn trách nhiệm. Việc không chịu trách nhiệm cho bản thân chỉ khuyến mòi thứ lùi lại với tôi. Không ra trường được, nhưng hết 4 năm rồi nên tôi cũng cố gắng đi làm. Tôi xin vào làm một công ty, được một năm tôi nghỉ, lại xin một công ty nữa, được một năm tôi lại nghĩ. Tôi cũng không nhận được nhiều tích cực từ hai công ty đã làm. Mặc dù khi làm việc tôi luôn tìm hiểu thêm kiến thức liên quan, làm cẩn thận không sai xót, nhưng thú thực tôi cũng không nhận được đánh giá cao. Điều này làm tôi vô cùng mất niềm tin vào bản thân, tôi phải tự xem xét lại mình, có thật sự là mình quá vô dụng không. Tôi không biết có phải là mình chưa chọn được công việc phù hợp không nữa. Đến bây giờ, qua tết 2019 tôi lại rải đơn khắp các công ty thành phố hồ chí mình. May mắn tôi nhận được cũng khá nhiều lời mời phỏng vấn, nhiều vị trí, công ty lớn nhỏ đều có. Nhưng điều quan trọng là tôi không tốt tiếng anh, tôi chỉ có thể cố gắng đọc hiểu, viết ở mức hiểu, mang ý nghĩa giao tiếp hơn chứ tôi trống rỗng về ngữ pháp và khó có thể viết đúng ngữ pháp. Vậy đấy, mà những công ty tôi xin họ luôn đòi hỏi tiếng anh, không làm trong công việc thì cũng phải báo cáo với sếp nước ngoài. Tôi nản vô cùng, bây giờ tôi bắt đầu học tiếng anh giao tiếp, nhưng mọi thứ không thể lập tức có kết quả, nhưng tôi vẫn cần tiền để nuôi sống bản thân, tôi cần một công việc cho ba mẹ tôi không phải lo lắng về tôi nữa. Tôi đâu thể đi chạy grab, hay đi làm công nhân cơ chứ. Họ sẽ rất buồn khi tôi làm việc đó, mặc dù nghề nào cũng là nghề, tôi chỉ làm chữa cháy cho khoảng thời gian khó khăn. Một điều nữa là nhà tuyển dụng không đánh giá cao kinh nghiệm làm việc của tôi khi tôi làm những công việc quá đơn giản, ai mà không có sai lầm chứ, tôi đã chọn những công việc đầu tiên quá đơn giản, ngày đó tôi vui mừng vì vừa ra trường có thể kiếm được một công việc, có thể lần đầu tiên kiếm ra tiền. Tôi cũng muốn khuyên các bạn khi mới ra trường hãy làm ở những môi trường có thể học hỏi thật nhiều, để không phải hối tiếc sau đó 2 năm. Nhà tuyển dụng không cho tôi cơ hội. Một phần học đánh giá tôi không cao vì tôi không thể biết mình muốn làm gì, họ muốn mục tiêu nghề nghiệp của tôi phải phù hợp với định hướng công ty. Tôi thật muốn trả lời với họ rằng tôi chỉ muốn đi làm kiếm tiền, thật nhiều tiền, tôi tiết kiệm, sau đó tôi muốn buôn bán nhỏ. Và dùng tâm huyết sức lực của mình vào đó để phát triển nó. Và chẳng liên quan gì đến vị trí công việc tôi đang ứng tuyển. Tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện của tôi cũng như một cách tôi trải lòng mình sau khi tôi trượt khỏi buổi phòng vấn tại DHL, tôi không quá buồn vì trượt mà tôi chỉ buồn chính mình. Tôi không thể chiến thắng chính mình. Vài người sẽ xem thường tôi, một ít sẽ động viên. Dù thế nào tối vấn muốn nghe mọi người nói. Tôi phải làm gì bây giờ, tôi không định hướng nổi tôi muốn làm gì.

Rate this post

Viết một bình luận