Đừng vì câu “cây khô không trái, gái độc không con”…

TTO – Khi chị bạn của tôi có đủ bình tĩnh để kể thì tôi cũng mới có đủ sáng suốt để nghe cho hết câu chuyện và giãi bày, khuyên can để chị nguôi ngoai dần dần. Vậy mà chị vẫn rưng rưng suốt cả buổi sáng này, đủ hiểu những điều ấy đã tác động nhiều đến chị…

TTO – Khi chị bạn của tôi có đủ bình tĩnh để kể thì tôi cũng mới có đủ sáng suốt để nghe cho hết câu chuyện và giãi bày, khuyên can để chị nguôi ngoai dần dần. Vậy mà chị vẫn rưng rưng suốt cả buổi sáng này, đủ hiểu những điều ấy đã tác động nhiều đến chị…

Chị bạn của tôi lập gia đình gần 15 năm mà không có con. Cả hai vợ chồng chị đã tìm đủ cách để cứu vãn tình trạng này nhưng không được và họ đành chấp nhận.

Khoảng gần mười năm đầu, chuyện này đã làm chị đau khổ và hụt hẫng vô cùng nhưng rồi thời gian, tình yêu thương dành cho chồng, nghĩa vụ làm vợ, làm dâu… đã làm chị nguôi ngoai dần. Rồi hạnh phúc đã giúp anh chị cân đối được cuộc sống, dù thiếu vắng những đứa trẻ kêu ba, gọi mẹ. Tuy vậy tôi hiểu tận sâu kín trong lòng chị nỗi đau ấy vẫn còn.

Chị lại là một người rất nhạy cảm nên điều ấy còn sâu sắc gấp bội lần và là bạn thân nên tôi luôn tránh cho chị những lúc chạnh lòng, những hồi tủi thân vì chuyện này. Sự cảm thông và tế nhị bao giờ lại không là cần thiết.

Vậy mà cuộc đời này vẫn có những con người như vậy đó để cho câu chuyện đáng tiếc mà chị đã nghẹn ngào và tức tưởi khi kể lại với tôi, xảy ra: Ðứa cháu của chị kình cãi với đứa con của một bà trong xóm. Chị đứng ra can thiệp. Thấy thằng bé hung dữ, hỗn hào quá nên chị “méc” lại người mẹ để bà ta răn dạy con.

Thế nhưng, chị đã chết điếng không nói được nửa lời, bởi bà ấy – người mẹ của đứa trẻ – đã buông ra những câu đại loại như: “À! Tôi là thế đấy. Tôi không biết dạy con nhưng tôi còn biết đẻ con chứ nào có người không biết đẻ nữa kìa”… “Sao không có nổi một đứa con để mà biết đường dạy bảo. Rõ thật người xưa nói chẳng sai. Cây khô không trái, gái độc không con”…

Chị bạn tôi đâu có đủ can đảm nghe tiếp, đã vội chạy về nhà, chui vào khóc cho thỏa mà vẫn còn ấm ức nên phóng xe đến nhà tôi tâm sự…

Nhìn chị buồn rũ người ra, tôi cũng buồn không kém và bực tức sao đâu. Tại sao lại có những câu chuyện phi lý như thế xảy ra? Tại sao có những con người như bà hàng xóm đó mà xét cho cùng đâu phải chỉ có một mình bà ta trong cuộc đời này.

Ðã có ở mọi nơi và mọi lúc – những con người rất sẵn sàng đem cái khác thường, lệch lạc, khập khễnh… của một người nào đó ra để nói cạnh, nói khóe, khích bác, dè bĩu, châm chọc… và ở những con người như thế thì một người đàn bà lớn tuổi không có chồng, một cô gái lỡ có thai trước ngày cưới hay như trường hợp của chị bạn tôi… sẽ luôn luôn là mục tiêu để họ nhắm tới.

Bất cứ ai cũng có thể có những va chạm trong quan hệ ứng xử với nhau nhưng nếu biết thấu hiểu, sẻ chia, nếu có những tấm lòng… thì đâu có ai còn phải xúc phạm đến ai và những nỗi đau trong mỗi con người sẽ luôn được trân trọng, sẽ hết những chuyện tồi tệ đáng tiếc… và cuộc đời này vẫn vẹn nguyên sự tốt lành và tươi đẹp. Ðúng không bạn?

Rate this post

Viết một bình luận