e-News – Bạn cố gắng để làm gì?

Bạn đã bao giờ đọc được câu nói này: “Tốc độ thành công của bạn phải nhanh hơn tốc độ già đi của ba mẹ bạn”. Đọc xong câu này mình như vụn vỡ, bởi vì bấy lâu nay mình chẳng khác nào con ốc sên chỉ biết bò từng bước chậm chạm trên đôi lưng còng đầy vết chai sạm của ba mẹ. Nhưng mình quyết tâm sẽ bắt đầu lại mọi thứ, quyết tâm phấn đấu và kiên trì trên con đường mình đã chọn. Để rồi một ngày nào đó con ốc sên ấy sẽ tiến hóa trở thành một chú bồ câu tự do sải đôi cánh của mình bay lượn trên bầu trời rộng lớn.

Mình nhớ lại những năm tháng miệt mài kinh sử để chuẩn bị cho cuộc chiến đại học quyết liệt. Có thể nói mình may mắn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác, không bị áp lực từ phía gia đình hay thầy cô nhưng chính vì điều đó mình càng quyết tâm phải làm sao thi cho ra hồn, phải làm sao đạt được con điểm mà sau này mình có thể ưỡn ngực mà khoe với đàn em khóa sau. Vì mục tiêu đó, mình tất bật tìm hiểu nhiều phương pháp học khác nhau, tham khảo nhiều bài giảng từ các thầy cô nổi tiếng trên Youtube, đọc nhiều quyển sách hướng dẫn làm sao để ghi nhớ lâu, nhanh, và hiệu quả. Cuối cùng, mình cũng đã tìm được nhiều phương pháp học phù hợp với bản thân và mình vẫn còn áp dụng cho đến hiện tại. Bây giờ ngẫm lại, bấy nhiêu chiến tích và cố gắng ấy đối với mình sao mà lạ lẫm quá, như thể mình chưa từng trải qua, cũng chưa từng đối. Mình cũng không còn là cô học sinh chăm học ngày nào vì sỡ dĩ mình chẳng còn lý do gì để quyết tâm, để phấn đấu nữa.

Nhưng rồi cho tới một ngày mình nhìn thấy dòng trạng thái kể trên, mình bất giác bần thần một hồi lâu và nghĩ tới viễn cảnh ba mình thay vì ngồi trên chiếc ghế đẩu thảnh thơi đọc báo như bao ông chú trung niên khác thì phải chạy đôn chạy đáo chạy từng cuốc xe ôm, mẹ mình thay vì ở điều hòa và xem những chương trình hài như bao người nội trợ khác thì bà phải mở một quán ăn nhỏ bán lai rai kiếm sống qua ngày. Nghĩ tới cảnh tượng đó mình không kìm lòng nổi mà rơi nước mắt. Giá như mình chịu cố gắng, chịu phấn đấu, chịu ngồi vào bàn học bài thay vì mải chơi với chiếc điện thoại thì có lẽ cuộc sống của ba mẹ sẽ khác.

Ảnh minh họa. 

Và từ đó một trong những động lực chính của mình là vì ba mẹ. Để ba mẹ được tận hưởng cuộc sống tuổi già vô lo vô nghĩ về cơm áo gạo tiền, vì để ba mẹ được khoe với hàng xóm rằng: “Tui có nhỏ con gái giỏi lắm, đi làm được đồng ra đồng vô bởi vậy mâm cơm nhà lúc nào cũng đủ tôm, thịt, cá.” Nghĩ đến ba mẹ được hãnh diện như thế mình càng thấy sướng rơn trong bụng. Nhưng không chỉ vậy, mục tiêu lớn nhất trong đời mình là “quảy gáng băng đồng, ra thế giới”. Mình ước được là một con đại ngư có thể thỏa sức vùng vẫy giữa biển cả bí ẩn mênh mông. Mình ước được là một loài chim chuyên chở ước mơ bay đi xa, bay đến nơi mà mình muốn đến. Mình muốn được đi du lịch ở khắp mọi nơi, ăn những món ăn ngon nhất, muốn đi mua sắm mà không cần nhìn giá. Mình muốn khi cho đi, giúp đỡ những cô chú cơ nhỡ mà mình không cần phải tính toán lại sinh hoạt phí tháng này.

 

Để đạt được điều đó, mình phải cố gắng gấp chục, gấp trăm lần người khác bởi vì xuất phát điểm của mình không phải là con gái của tài phiệt hay có gia thế hiển hách. Nhưng mình nghĩ ở ngoài kia cũng có hàng vạn con người như mình, lập nghiệp với đôi bàn tay trắng nhưng giờ đây họ đã có thể ngẩng cao đầu xưng danh của mình trên bảng vàng danh vọng thế giới. Và ước mơ đó cháy bỏng trong lòng mình mỗi ngày, như một hòn than cứ nóng âm ỉ không bao giờ tắt. Và đến lúc mình hành động. Mình lấy giấc ngủ buổi sáng ngon lành, đầy quyến rũ để đổi lại việc biết thêm một ngôn ngữ mới ngoài tiếng Việt và tiếng Anh. Mình đổi lại những buổi cà phê hàng quán luyên thuyên với bạn bè bằng việc ngồi lì vào bàn học hàng tiếng đồng hồ.

Dần dần mình đã thích nghi với điều đó mặc dù giai đoạn ban đầu rất khó khăn và đôi lúc cũng kèm theo áp lực và nản chí. Nhưng mình chưa bao giờ có ý định từ bỏ, bởi lẽ chỉ có “những người chịu được những thứ mà người khác không chịu được mới có thể ngồi trên vị trí không ai ngồi được.” Đôi lúc mình thấy thật hổ thẹn và tự ti bởi vì mình chưa đủ cố gắng, chưa đủ kiên nhẫn để giỏi trên một lĩnh vực nào đó. Có một lần mình ngồi lướt một app học tập và thấy một chú tầm 60 tuổi ngồi học tiếng Anh vào lúc 4 giờ sáng. Mình cảm thấy chú thật dũng cảm, bởi vì ở lứa tuổi ấy khó mấy ai có thể học tập mà đặc biệt hơn là học một ngôn ngữ hoàn toàn mới. Từ đó mình xem chú như là tấm gương của mình để khi nhìn vào đó mình không ngừng cảm thán và không ngừng nỗ lực.

Cuối cùng mình chỉ muốn nói với bạn rằng, hãy cố gắng chịu đựng những áp lực ở hiện tại và biến nó trở thành đòn bẩy thúc đẩy bản thân phát triển. Hãy cố gắng tìm cho mình một điểm tựa như cách mà Newton tìm lấy để nhấc bổng cả Trái Đất này. Một khi lá thư gửi đến tương lai của bạn chứa đủ mồ hôi và nước mắt, chứa đủ tri thức và kinh nghiệm thì một ngày nào đó vũ trụ sẽ hồi đáp lại bạn, bằng một món quà xứng đáng với công sức mà bạn bỏ ra.

Minh Thư – DH21AV

Rate this post

Viết một bình luận