Người ta thường bảo trong tình yêu thì không có sai hoặc đúng tuyệt đối mà chỉ là ai yêu nhiều hơn ai, ai cố níu kéo, ai buông lơi mà thôi…
Rất nhiều lần em tự hỏi, rốt cuộc trong mối quan hệ này, em có là gì trong trái tim anh không? Là quan trọng hay chỉ là thứ thoáng qua trong phút chốc, để rồi khi anh quyết định dừng cuộc chơi là vứt bỏ dứt khoát không thương tiếc. Bao nhiêu ngày bên nhau, bao kỉ niệm, thậm chí những lời hứa ngọt ngào mà người đời gọi là trót lưỡi đầu môi đừng nên tin, vậy mà, vì là anh nên em vẫn tin tưởng, vì là anh nên em không hề bối rối hay lo lắng, vì là anh nên em mới lựa chọn trao hết con tim mình.
Em muốn một mối quan hệ nghiêm túc lâu dài và anh cũng từng nói muốn như thế. Rõ ràng chúng ta quen biết nhau chưa lâu nhưng lại khiến em có cảm giác như mình đã quen lâu lắm rồi. Là định mệnh hay duyên tiền định đây? Tình yêu kiếp trước hay nợ duyên kiếp này? Em không biết. Anh cũng không biết. Chúng ta chỉ biết rằng, giây phút ấy, hiện tại, chúng ta yêu nhau.
Vậy mà anh cũng giống như biết bao người đàn ông đóng vai bội bạc trong cuộc tình khác rời bỏ em một cách lạnh lùng và vô tình. Anh không giải thích, không cho em một lí do, không một câu nói, không tin nhắn để lại. Anh cứ như kiểu đến không vướng bận và ra đi càng không chút vấn vương. Con gái như em, khi yêu thật lòng rồi nói buông đâu có dễ. Cam lòng không? Tất nhiên là không.
Tại sao em còn yêu anh nhiều như vậy mà anh lại đối xử với em tệ bạc thế này?
Tại sao anh không để lại một lời bao biện kiểu như “chúng ta không hợp” hay “sẽ có ai khác tốt hơn thay anh yêu em” cho trái tim em bớt hụt hẫng và đau khổ vì bị coi thường?
Anh im lặng ra đi vì anh không biết nói gì, không biết đối mặt với em hay là anh không quan tâm em đang nghĩ gì, em sẽ ra sao, em có đau buồn không?
Anh nói đi…
Rốt cuộc em là gì trong trái tim anh?
Là đồ chơi anh đùa giỡn trong chốc lát?
Là một bông hoa dại giữa đường vô chủ anh mềm lòng mang về chăm sóc lúc vui?
Là một chiếc thùng rác tự động, là con rô-bốt biết khóc, biết cười, biết an ủi anh khi anh buồn?
Là bánh xe dự phòng anh chỉ dùng để giải sầu. Nhớ thì đến, quên thì thôi?
Anh à, cuộc đời nhân quả mấy hồi. Anh như vậy thì làm sao đòi hỏi có một tấm chân tình nào đối tốt với bản thân anh chứ? Anh không trân trọng ai cả. Vậy anh có xứng để mơ đến hai từ “hạnh phúc” chăng?
Bạn bè nói em ngu. Mặc dù không chửi ra bằng miệng nhưng em biết sâu trong lòng chúng nó vẫn mắng em ngu ngốc. Ai bảo em tin anh. Ai bảo em yêu anh quá nhiều làm gì. Ai bảo em khờ dại trao thân cho anh. Để giờ đây anh đi, em ngồi lại một mình và khóc. Nhưng nếu có ai hỏi em rằng mày có từng hối hận chưa em cũng chẳng rõ bản thân mình có từng hối hận không nữa. Bởi nếu được quay lại em vẫn sẽ lựa chọn yêu anh thôi. Vì trái tim em nó nói như thế. Vì tình yêu là một thứ cực kỳ khó kiểm soát. Em chỉ buồn khi tấm lòng mình trao đi lại bị dẫm đạp không thương tiếc. Em chỉ đau khi anh bỏ đi mà không một lời từ biệt. Thà anh mắng em ngu, chửi em đần, nói không hề yêu em cũng được, ít ra cũng có cái lí do cho em ép tim mình thôi nhớ, thôi mong.
Biết làm sao được, bởi vì yêu anh, nhờ có anh dạy em rằng trên đời này trai xấu còn nhiều lắm, tình yêu không đẹp như em vẫn nghĩ đâu. Nó vẫn tồn tại đầy mặt trái đến khủng khiếp đó chứ, chỉ là chẳng có ai đủ sáng mắt để nhìn ra.
Anh à, em là gì trong trái tim anh nhỉ?
Thật sự, lúc này, em chẳng còn muốn biết nữa bởi vì câu trả lời cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì nữa cả. Sự im lặng của anh, sự bặt vô âm tín của anh, sự vô tình của anh cũng đủ để em hiểu ra rằng: mình chẳng là gì trong trái tim anh cả.
Bao kỉ niệm, bao hạnh phúc, bao nụ cười trôi đi hết rồi…
Trái tim có đau cũng sẽ đến ngày hết đau…
Em vẫn phải đi tiếp dù cho anh có gây ra muôn ngàn vết thương vẫn chẳng dám đứng lì một chỗ vì nào còn có ai quan tâm nếu mắt này đong đầy nước…
Phải không anh??
#Junne
#4/6/16