Tôi vẫn giữ nhành oải hương trong trang vở cũ, lâu lâu lại nhìn ngắm chúng như một thói quen khó bỏ. Bình yên và nhẹ nhàng hơn sau những bon chen cuộc sống.
“Nhành oải hương trên tay em nắm chặt
Như tình yêu ngày ấy quá mong manh
Em vẫn cười khi ngắm khung trời xanh
Dù trong tim non vẫn buông nhiều khờ dại”
Chẳng phải là cuối cùng, em vẫn chọn nhành oải hương đấy thôi.
Đó là một thứ tình yêu hết sức diệu kì, tôi tìm đến Lavender không phải từ nơi nó sinh ra miền nam nước Pháp như Provence hay Avignon. Tôi biết đến Lavender là từ vùng Hokkaido, Nhật Bản chỉ qua những bài báo, những hình ảnh và cũng từ đó, tôi mê mẩn sắc tím ngắt mơ màng này tự bao giờ.
Ngày ấy, anh tặng tôi nhành oải hương ép chặt trong trang vở cùng những dòng viết nắn nót mà ngô nghê. Tình yêu học trò ngày ấy hiền dịu và đáng yêu đến vậy.
Tôi vẫn thích gọi loài hoa này là oải hương, đúng theo cách nó chiếm lấy tình yêu của tôi mỗi ngày: Nhỏ bé, hoang dại nhưng sức sống mạnh mẽ vô cùng. Oải hương không đơn thuần chỉ là một loài hoa, nó được coi là loài thảo mộc thiêng liêng nở rộ giữa nắng gió những tháng ngày mùa hạ. Loài hoa cũng tượng trưng cho sự may mắn. Đặt những bó oải hương khô trong nhà, mọi người luôn tin rằng họ sẽ có được cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Cách đây không lâu, tôi xem bộ phim “Mùa oải hương năm ấy” một cách đầy mê mẩn. Chẳng phải vì kịch bản mới mẻ, cuốn hút, cũng không phải vì diễn viên quá lung linh hay diễn xuất quá tuyệt vời, điều cuốn hút tôi duy nhất chính bởi sắc oải hương. Tình yêu dành cho oải hương luôn là sợi dây xuyên suốt bộ phim. Và đơn giản, vì tình yêu của những con người ấy gắn với mùa oải hương nở rộ năm nào.
Chẳng phải đơn giản mà có nhiều người lại dành tình yêu của mình cho loài hoa này nhiều đến thế. Một màu tím ngắt rất riêng, một mùi hương của đất đai xứ sở Pháp diệu kì, mùi hương nồng nàn trong hoang dại vậy là đủ để nhắc nhớ về tình yêu dành cho Lavender.
Tôi vẫn giữ nhành oải hương trong trang vở cũ, lâu lâu lại nhìn ngắm chúng như một thói quen khó bỏ. Bình yên và nhẹ nhàng hơn sau những bon chen cuộc sống. Tôi vẫn yêu đấy, tôi yêu mùi oải hương, yêu cái màu tím ngắt chung thủy, tôi đâu có cô đơn.
Ngày thơ dại, chỉ mong trong cuộc đời được ngắm Lavender tận mắt, được chạm vào loài hoa này một lần. Đến khi trưởng thành, thấy ước mơ ấy gần hơn, cũng có một vài bông oải hương nho nhỏ cho riêng mình nhưng chỉ là nhành hoa khô. Người ta vẫn nói, oải hương biểu tượng cho sự mạnh mẽ và can đảm. Ôm bó oải hương ngày nào trong tay, xin hãy giữ lời hứa đợi chờ cho tình yêu thêm trọn vẹn.
Giữa những sắc hoa rực rỡ nơi
Chẳng phải đơn giản mà có nhiều người lại dành tình yêu của mình cho loài hoa này nhiều đến thế. Một màu tím ngắt rất riêng, một mùi hương của đất đai xứ sở Pháp diệu kì, mùi hương nồng nàn trong hoang dại vậy là đủ để nhắc nhớ về tình yêu dành cho Lavender.Ngày thơ dại, chỉ mong trong cuộc đời được ngắm Lavender tận mắt, được chạm vào loài hoa này một lần. Đến khi trưởng thành, thấy ước mơ ấy gần hơn, cũng có một vài bông oải hương nho nhỏ cho riêng mình nhưng chỉ là nhành hoa khô. Người ta vẫn nói, oải hương biểu tượng cho sự mạnh mẽ và can đảm. Ôm bó oải hương ngày nào trong tay, xin hãy giữ lời hứa đợi chờ cho tình yêu thêm trọn vẹn.Giữa những sắc hoa rực rỡ nơi phố thị , đôi lúc, cũng muốn tìm cho mình sự thay đổi trong tình yêu. Những rồi trải qua bao nhiêu điều của cuộc sống thì nhận ra rằng, cuối cùng cô gái ấy vẫn chọn nâng niu những nhành oải hương năm nào.
Theo Blog Radio