Đời mình chẳng được gì, chỉ được cái vớ phải ông chồng tốt nên hóa ra sung sướng chẳng ai bằng. Tính mình thì không hiền, hơi đanh đá là đằng khác nhưng được cái không mắc bệnh tiểu thư đỏng đảnh và rỗi hơi vô lý của phụ nữ nên chồng thương vô cùng.
Chồng mình không quan niệm làm đàn ông phải gia trưởng, cũng không cho việc chợ đò bếp núc là đàn bà. Anh thường hỏi mình có cần anh giúp gì không. Nếu mình nói rửa bát thì anh rửa bát, bảo quét nhà thì anh quét nhà. Anh ấy nói cảm thấy khó chịu nếu cứ để vợ một mình lui cui làm việc nhà trong khi anh ấy thì ngồi xem tivi hoặc đọc báo.
Có một lần mình vô cùng hả lòng hả dạ khi nghe chồng đối đáp với bạn. Anh ấy đang nghiền cháo cho con thì bạn gọi điện rủ đi nhậu. Chồng nói “tao bận nấu cháo cho con”. Bên kia nói gì đấy một hồi nhưng chồng mình vẫn từ chối không đi. Rồi yên lặng một lúc lâu, chắc là người kia nói gì đấy châm chọc mỉa mai. Chồng mình nhún vai trả lời “chỉ có suy nghĩ nhỏ nhen mới biến đàn ông thành đàn bà, còn làm việc nhà giúp tao trở thành người đàn ông tốt của vợ con tao”. Mình phơi áo quần ngoài sân nghe lỏm được mà sướng nở từng khúc ruột.
Mỗi lần hai vợ chồng chở con đi ăn mà con buồn đi nhẹ hay đi nặng là chồng đều nhanh nhảu đứng dậy trước “em cứ ăn đi, để đấy anh”. Nói thật là mỗi lần như thế mình đã cố nén nhưng không thể giấu được vẻ tự hào về chồng. Mọi người trong quán cứ hết đưa mắt nhìn chồng đang xi con lại đưa mắt nhìn mình đang ung dung ăn. Chắc họ nghĩ “sao số con này sướng thế”.
Rồi chuyện đi siêu thị, từ đầu đến cuối buổi mình chỉ cần cầm mỗi ví tiền… của chồng. Còn bao nhiêu hàng mua được cứ chất hết lên tay anh. Và còn những chi tiết nhỏ nhặt khiến mình cảm thấy chồng là người không ai có thể thay thế. Mỗi khi mình lên xe anh chở, anh đều gạt sẵn gác chân cho vợ. Khi mình xuống xe anh lại nhắc nhở coi chừng phỏng ống bô rồi nào là phải đứng nép vào cả xe cộ. Yêu và cưới 7 năm rồi mà anh cứ chăm sóc mình như em bé vậy.
Những lúc mình ốm, chồng mình không phải cứ thế mà chạy ra quầy mua mấy viên thuốc cảm hoặc tô cháo là xong đâu. Anh không thích mình uống thuốc cảm thông thường vì nó chưa nhiều thành phần gây hại về lâu dài. Anh hay nhờ mẹ anh ở dưới quê gửi các loại lá để xông giải cảm và các loại thuốc dân gian bào chế sẵn.
Nhìn anh lui hui vò lá, nấu nước rồi bê lên cho vợ xông mà thương lắm. Rồi anh tự tay nấu cháo vì sợ mua ngoài người ta bỏ nhiều mỳ chính. Sáng sớm việc đầu tiên chồng thức dậy là áp trán anh lên trán vợ để xem bớt sốt chưa. Có một người chồng chu đáo tận tâm như thế thì mình cứ muốn ốm mãi thôi.
Chồng mình còn là một tay chăm con rất cừ, việc gì cũng khéo hơn cả vợ. Anh chủ động lên lịch ăn dặm của con và đổi món luân phiên cho con đỡ ngấy và đủ chất. Không bao giờ anh cho con ăn cháo dinh dưỡng bán sẵn đâu nhé. Tất tật anh đều tự mua về tự nấu. Những đợt tiêm phòng định kỳ của con anh đều bế con đi, mình có đi theo cũng chỉ phụ giúp cho vui. Ngồi cả phòng đợi hầu như chỉ có mình anh là bố bế con, các chị các mẹ thấy thế cứ xuýt xoa mãi, còn mình tất nhiên là phổng mũi rồi.
Anh không ngại chuyện phân và nước tiểu của con, thấy là dọn ngay, tươm tất sạch sẽ, lại cho con tắm rửa chính xác đến từng hành động. Hơn tháng nay trời oi, mặc bỉm thường xuyên sợ con nóng nên anh lấy tay mình lót dưới mông cho con được ngủ ngon giấc. Sáng ra cứ thấy tay anh đầy những sản phẩm của con mà thương không để đâu cho hết.
Áo quần của con cần phải giặt tay nhưng đôi lúc mình bận quá chưa kịp làm nên dồn đống lại. Chồng mà thấy thế là xắn quần ngồi xuống giặt ngay. Còn cẩn thận cân đo tính toán theo hướng dẫn bao nhiêu áo quần là đổ chừng nào ml nước xả chứ không đổ theo cảm tính như mình đâu.
Đúng là hạnh phúc của phụ nữ phụ thuộc phần lớn vào người chồng. Lấy được chồng tốt mà mình trông trẻ ra mấy tuổi vì lúc nào cũng hạnh phúc. Chồng mình không là số 1 thì chắc chẳng có ai số 2 đâu.
Quyên – Dear.vn
Rate this post