Paolo Gramaglia rất thích cà chua. Ông chủ kiêm đầu bếp của nhà hàng President từng được nhận sao Michelin ở Pompeii nói rằng mối liên kết của mình với loại quả này vô cùng mạnh mẽ, gắn bó. Paolo bật mí, để thưởng thức món mì ống sốt cà chua một cách tuyệt vời nhất là ngắm nhìn nó trong 10-15 giây. Bằng cách đó, vị ngon sẽ tiếp cận với não, rồi chạm vào linh hồn bạn và cuối cùng là miệng của bạn.
Paolo cũng không ngần ngại thể hiện tình yêu với loại quả này trong nhà hàng của mình. Anh thường phục vụ khách với những đĩa mì thấm đầy nước sốt cà chua được cuộn trên những chiếc dĩa. “Một Italy không có cà chua ư? Nó giống như mất đi một phần ba linh hồn vậy”, ông nói.
Công thức chế biến nước sốt cà chua sớm nhất được biết vào năm 1694, bởi đầu bếp Antonio Latin. Công thức cho rằng nếu bạn trộn hành tây, cà chua và một số loại thảo mộc, bạn sẽ có một loại nước sốt rất thú vị dùng cho mọi loại thịt. Nhưng phải đến thế kỷ 19, người ta mới bắt đầu trộn chúng cùng mì ống. Ảnh: CNN
Paolo không phải người duy nhất có suy nghĩ đặc biêt như vậy. Anh tin rằng mọi người dân Italy đều có sự gắn bó mật thiết với loại quả này. “Cà chua như nằm trong ADN của chúng tôi vậy. Chúng tôi lớn lên cùng với sự xuất hiện của cà chua trong các công thức nấu ăn của mình. Nó trở thành biểu tượng cho ẩm thực của chúng tôi”.
Theo CNN, Paolo nói đúng. Khi bạn đến Italy, dù là thưởng thức pizza hay spaghetti, những món ăn mang tính biểu tượng của đất nước này, bạn luôn nhìn thấy sự xuất hiện kèm theo cà chua. Bao bì của những gói mì ống luôn là hình ảnh một đĩa mì với sốt cà chua đỏ au phía trên.
Cà chua cũng là thành phần không thể thiếu để làm nên một chiếc pizza ngon lành. Ảnh: Pizza Pomodoro
Những người Italy có một nỗi ám ảnh đặc biệt với loại quả này. Hãy hỏi một người dân địa phương, họ sẽ ngay lập tức nói cho bạn biết loại cà chua yêu thích của họ. Đối với Diego Zancani, giáo sư danh dự Ngôn ngữ thời trung cổ và hiện đại tại đại học Oxford, đó là coure di bue (cà chua tim bò). Đây là một loại cà khổng lồ và nhiều bột, có quả nặng tới nửa kg. Còn với Paolo Gramaglia, tất nhiên, đó là San Marzano, một loại cà chua có hình dáng thon dài.
Có thể nói cà chua là thứ không thể thiếu trong ẩm thực của đất nước hình chiếc ủng. Nhưng sự thật là tới tận thế kỷ 19, cà chua mới xuất hiện trên bàn ăn của Italy. Trước đó, người dân không dám ăn vì tin rằng chúng có độc.
Tiến sĩ Eva Del Soldato từ đại học Pennsylvania, Mỹ cho biết trước đây người dân coi cà chua là một loại trái cây mang tính hàn, không tốt để ăn. “Ngày nay, chúng ta cảm thấy việc thử một cái gì mới là điều tốt. Nhưng trong quá khứ, cái mới thường bị nghi ngờ”.
Giáo sư Diego Zancani cũng đồng ý với điều này. “Nó từng được xem như một loại quả thú vị, nhưng tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Vì vậy, họ không có ý định dùng nó như một loại thực phẩm. Chỉ đến khi các bác sĩ phát hiện ra nếu bạn bị bệnh ngoài da, và lấy một quả cà chua còn xanh đắp lên da, tình hình được cải thiện”.
Với nhiều nước, cà chua đơn giản chỉ là cà chua. Nhưng bạn sẽ phải ngạc nhiên khi đến Italy, nơi có rất nhiều giống cà chua khác nhau. Một số loại cà chua dùng cho món salad, một số dùng trong nấu ăn. Trên ảnh là cà chua tim bò. Ảnh: Seeds Gallery Shop
Nhưng cũng không vì thế mà trước đây cà chua được giới nhà giàu yêu thích. Họ cho rằng người giàu thường gắn liền với các món thịt, còn người nghèo – vì chẳng có gì ăn, nên phải ăn rau củ, trái cây. Và cà chua cũng là một loại quả tuyệt vời cho người nghèo, họ không chỉ ăn mà còn có thể bảo quản, cất giữ.
Vậy thức ăn cho người nghèo này trở nên quen thuộc với mọi người như thế nào? Từ Naples, việc ăn cà chua dần lan rộng ra các vùng nơi người Tây Ban Nha sinh sống ở Italy. Del Soldato nói rằng người dân vùng Tuscany đã nhanh chóng trồng cà chua, và thích nghi với “món ăn của người nghèo”. Ẩm thực vùng Tuscany dựa trên việc không lãng phí bất kỳ thứ gì. Vì vậy, nếu bạn còn thừa thịt, bạn sẽ nấu nó với nước sốt cà chua vào hôm sau cho đậm đà. Và món Braciole rifatte (thịt tẩm bột hầm trong nước sốt cà chua) là một ví dụ hoàn hảo.
Anh Minh (Theo CNN)