Last Christmas | KookMin [oneshot] – Last Christmas – Wattpad

You are reading

“Last Christmas, I gave you my heart,
But the very next day…”

Đĩa nhạc xoay tròn theo từng nhịp chân duyên dáng của hai người, đôi mắt em trong veo nhìn thấu tới tận đáy linh hồn gã.

“…you gave it away.”

*******
Part 1: Haeng Won.

Jeon Jungkook bất chợt bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn ngủi. Gã gãi mái đầu bù xù, miệng ngáp dài rồi ngán ngẩm nhìn sang bên cạnh.

Đây là ai?

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Đã bao nhiêu lần, gã thức dậy bên cạnh một người lạ mặt, để ngay ngày hôm sau và tới tận bây giờ, gã vẫn chẳng thể nhớ được họ là ai?

Gã nhún vai, và tự nhủ rằng sao gã phải để tâm chứ?

Khi đó còn chẳng phải em.

______________________________

Vệ sinh cá nhân rồi mặc vào chiếc quần pyjama màu xám xịt như tâm trạng của chính gã, Jeon Jungkook bước tới phòng ngủ để gọi người trên giường dậy.

Và tất nhiên, để bảo cô ta biến khỏi đây nữa.

“Xin chào đằng ấy? Sáng bảnh mắt ra rồi, ngủ chán chưa?”

Cô nàng dưới lớp chăn bông mềm mại phát ra vài tiếng kêu khó chịu, sau đó chầm chậm ló đầu ra, đôi mắt nheo nheo nhìn gã.

“Anh là ai thế?”

Gã nheo mắt nhìn lại,

“Cô là ai thế?”

“….Jeon Jungkook?”

“Gì?”

Đuôi mắt cô gái kia bất chợt giật giật,

“Cái đm. Chết tiệt thật.”

“????”

“Tôi đã ngủ với playboy của Busan sao???”

Jungkook bật cười,

“Playboy á hả ? Nghe Tây ra trò nhỉ.”

“Đm đm đm…”

“Wow wow bình tĩnh nào cô gái. Cô không nên chửi bậy vào mặt chủ nhà ngay sáng sớm chứ nhỉ?”

Cô gái kia đỏ bừng mặt, vội vàng bao lấy chiếc chăn quanh người sau đó nhanh chóng nhặt hết tất cả quần áo của bản thân rải rác dưới đất, không quên báo trước với gã,

“Mượn phòng tắm nhé!”

Không hề ngẩng lên khỏi chiếc điện thoại đang lướt, gã đáp lại,

“Ô kê bạn ơi!”

______________________________

Mười lăm phút sau, gã ngồi đối diện cô gái lạ mặt trên chiếc bàn ăn gỗ thông, trước mặt mỗi người là một đĩa bánh mì nướng kèm thịt xông khói và hai quả trứng ốp la lòng đào lấp lánh. Jungkook chậm rãi khuấy tách cà phê đen, nhướn mày nhìn cô gái kia kín đáo nuốt nước miếng trước mùi hương thơm lừng của đồ ăn.

“Cô đói rồi đó hả?”

“Tất nhiên.”

“Thì ăn đi?”

Cô gật gật đầu, tay cầm dao nĩa nhanh chóng cắt đôi quả trứng ốp, để lòng đỏ trứng sền sệt óng ánh chảy sang lát bánh mì nướng nâu sém giòn rụm.

“Quàooooo…. Tôi không nghĩ là playboy Jeon có thể làm bữa sáng ngon thế này đâu.”

“Playboy thì liên quan quái gì tới nấu ăn ngon hay không ngon??”

“Thì kiểu… trong phim ấy, mấy thằng playboy toàn trai đểu và vô tích sự cả mà…”

“Thôi cô ăn nhanh giùm đi đừng nói nhiều nữa.”

“Okokok…”

Căn phòng ăn lúc này đây tràn ngập những giai điệu nhạc jazz nhịp nhàng và thư giãn, cùng với vài vệt nắng ấm rọi từ cửa sổ vào mang lại cho Jungkook cảm giác khác lạ, sự hoài niệm…

Gã nhắm mắt lại và chìm vào khung cửa kí ức.

______________________________

“Park Jimin!”

Gã bước vội vã về hướng có bóng người nhỏ nhắn trong khu vườn ngập hương hoa cúc tây và hoa đậu ngọt.

“Em đang làm gì vậy?”

Em không quay lại nhìn gã, nhưng gã biết em đang mỉm cười thật xinh đẹp.

“Hoa…chúng gọi em.”

“Trời ạ, bác sĩ đã dặn em không được ra ngoài nhiều cơ mà? Trời đang gió buốt lắm đấy, dù chỉ là cơn cảm vặt em cũng không được như vậy chứ. Vào trong nhà đi em.”

Jungkook lấy chiếc khăn len trên tay quàng lên đôi vai em gầy. Gã nhíu mày, sao em ngã bệnh nhiều quá.

“Không cần đâu. Em sẽ quay vào sớm thôi.”

Gã thở dài, và biết rõ rằng em sẽ chẳng nghe lời trừ khi vác em lên vai và mang em vào nhà. Bất lực, gã quay gót vào trong.

“…Jungkook à.”

Bàn tay đang định chạm vào tay nắm cửa của gã chợt khựng lại. Gã nhìn em,

“Sao vậy?”

“Em yêu anh.”

Gã lặng người, quay đi và nghiến răng dứt khoát bước vào trong.

Tâm trí gã cứ chạy, chạy mãi tới khu vườn ngập hoa đậu ngọt vấn vương bóng hình em, người gã trân quý nhất…

Để khi gã dừng chân lại, thì phải chứng kiến đôi môi em hôn lên đôi môi một ai đó khác…

Chẳng phải gã.

“Em yêu anh….ư.”

______________________________

“Jeon Jungkook! Playboy!”

Jungkook giật mình choàng tỉnh, nhìn thấy bản thân vẫn đang ngồi trên ghế trước bàn ăn gỗ thông cùng đĩa đồ ăn sáng giờ đây đã nguội ngắt và đối diện là cô gái lạ mặt kia với khuôn miệng lấm lem vụn thức ăn.

Lén giấu đi tiếng thở dài, gã nhíu mày với cô,

“Lau mồm đi. Nhem nhuốc quá.”

“Đừng xưng hô không chủ vị với tôi nữa đi, tôi có tên mà?”

“Cô có thèm giới thiệu đâu mà biết?”

“Haeng Won, năm nay 23 tuổi.”

“Ái chà đồng niên.”

Haeng Won nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, rồi vội vã cầm chiếc túi bên cạnh lên,

“Aish… Chết tiệt, tôi muộn làm rồi. Chào nhé, Jeon Jungkook. Tôi nợ anh một bữa sáng.”

Jungkook không hề ngẩng lên khỏi trang báo đang đọc dở, bởi thâm tâm gã biết rõ hơn bất cứ ai hết rằng chỉ ngay sáng ngày mai thôi khi gã thức giấc, mọi điều về cô gái này đều sẽ bị gã ném ngay ra khỏi đầu và kể cả bữa sáng mà cô ta nói là nợ gã cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Nhưng dù sao thì chẳng tốn gì một lời chào.

“Tạm biệt, Haeng Won.”

                                     *******

Part 2: The Invitation

Jungkook ấn nút nhận cuộc gọi.

“Sao thế hyung?”

Ở đầu bên kia, Hoseok nhìn xuống bức thư trên tay rồi bất chợt mỉm cười.

“Dạo này chú thế nào rồi?”

“Đại khái thì cũng khoẻ…”

“Thế là tốt rồi, cho dù anh biết thừa là chú không khoẻ chút nào. Cố gắng ăn đủ bữa ngủ đủ giấc nhé.”

“Vâng…? Hyung gọi chỉ vì việc này thôi sao?”

Hoseok bật cười,

“Tất nhiên là không.”

“Thế có chuyện gì vậy hyung?”

“Hôm nay ngày bao nhiêu ấy nhỉ?”

“15/12? Hyung không có đồng hồ hay lịch để nhìn à-…”

“Không, anh thích hỏi chú cơ.”

“….”

“Mười ngày nữa là Giáng Sinh rồi, chú biết chứ?”

“Tất nhiên là biết…”

“Chú có lịch bận gì không?”

“Hmm… Không, hyung. Em vẫn rảnh rỗi từ khi…….đến giờ.”

“Thế hả? Vậy thì tới tiệc Giáng Sinh của anh nhé?”

“Gì cơ hyung? Từ bao giờ hyung tổ chức tiệc Giáng Sinh vậy? Em nhớ là mọi năm anh còn ghét cay ghét đắng ngày lễ này cơ mà???”

“Thì năm nay nó phải khác. Chú đừng thắc mắc nhiều nữa.”

“…Ở đâu vậy hyung?”

“Ba ngày hai đêm ở Busan.”

“Tch… Có phải mang bạn theo không vậy?”

Bạn? Cũng tuỳ chú thôi, dù sao trên chỗ nghỉ dưỡng cũng sẽ khá lạnh đó.”

Jungkook qua màn hình điện thoại cũng dường như nhìn thấy được Jung Hoseok đang nháy mắt cười điển trai.

“Để em suy nghĩ đã.”

______________________________

Jungkook xoay chìa khoá khởi động xe ô tô, hơi điều hoà ấm áp phả vào phần cánh tay gã dịu dàng. Gã đang nghĩ về điều gì ư?

Bữa tiệc Giáng Sinh chết tiệt kia, tất nhiên rồi.

“Cái bữa tiệc quái gì mà phải mang theo bạn vì trời sẽ lạnh chứ? Mà bạn? Bạn gì cơ? Ugh, nếu không phải do Hoseok hyung mời…”

Thì còn mơ gã mới thèm đi.

Cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, vậy mà đã 11h trưa rồi. Giờ còn phải đi tới văn phòng, nên có lẽ gã không về nhà ăn trưa được…

Nghĩ rồi gã bẻ tay lái, rẽ vào lối drive-thru của McDonald’s gần đó.

“Xin chào, McDonald’s có thể phục vụ gì cho quý khách ạ?”

“Một Triple Cheeseburger, 10 miếng McNuggets và một Jeju Hallabong Chiller.”

“Vâng, phần ăn của quý khách sẽ có ngay đây ạ. Mời quý khách tiến lên cửa sổ nhận hàng.”

Nhấn ga chậm rãi tiến lên ô cửa sổ vuông để nhận đồ ăn, Jungkook đang lục vài đồng xu lẻ cuối trong túi khi giọng nói có vẻ quen quen vang lên bên tai gã,

“Playboy của Busan??”

Ôi chết tiệt.

Jungkook từ từ ngẩng lên, và gã gằn từng chữ qua hàm răng nghiến chặt,

“Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó ở đây!”

Haeng Won ngoan ngoãn che miệng lại, đầu gật lia lịa, tay còn lại đưa ra túi giấy đựng bữa trưa cho gã. Jungkook nhăn nhó,

“Bao nhiêu tiền vậy?”

Cô gái phục vụ đứng đằng sau ô cửa drive-thru nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói,

“…Miễn phí, coi như trả lại bữa sáng hôm trước anh đãi tôi đi.”

Gã định mở miệng từ chối lại thôi, nếu cô ta có lòng thì sao gã phải khước từ. Chân đang chuẩn bị nhấn ga thì đột nhiên đuôi mày Jungkook khẽ giật giật.

Gì đây? Điềm báo từ vũ trụ à?

Gã quay sang nhìn bóng lưng Haeng Won sắp đi mất rồi buột miệng,

“Này! Giáng Sinh năm nay, cô có kế hoạch gì chưa?”

*******
Part 3: Memories, one.

Jungkook rít vào một hơi thật sâu xuống tận cùng lá phổi, gã nhắm mắt khoan khoái hưởng thụ hương thuốc lá đắt tiền bao trùm lấy gần hết mọi tế bào. Gã không tới mức quá khó khăn về mặt kinh tế, nhưng đối với gã tiết kiệm vẫn luôn là một việc tốt. Vậy nên hẳn chuyện mỗi tháng gã tự thưởng cho bản thân một bao thuốc đắt hơn mọi khi có lẽ cũng chẳng phải đáng chê trách lắm.

Hôm nay Busan tuyết rơi, và Jungkook đang dành ra hai tiếng nghỉ ngơi hiếm hoi của mình dưới hiên một quán café vintage, cùng với ấm trà Rose Congou thơm nức.

Cho tới khi một giọng nói mềm mại phá vỡ không gian lặng yên của riêng gã.

“Anh biết gì không, trà Rose Congou không sinh ra để đi đôi với một điếu thuốc George Karelias Aund Sons đâu.”

Jungkook ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ với làn da trắng muốt cùng cặp mắt thuần hậu đen láy của cậu trai lạ vừa nói.

Cố nuốt xuống lời bật lại thô lỗ của mình, gã mỉm cười,

“Tại sao thế?”

Đôi môi mềm mại hồng nhuận của cậu trai khẽ nhếch, cậu bước vào trong quán café và nhanh chóng quay lại với nắm lá bạc hà xanh mướt trong tay.

“Bởi vì đây mới là thứ hợp nhất cho George Karelias, trà bạc hà.”

Jungkook chỉ im lặng, gã nhìn cậu trai kia chuyển từ trạng thái hếch chiếc cằm nhỏ đầy tự tin thành lén lút co rúm bờ vai lại sau đó khe khẽ hỏi gã,

“Tôi phiền lắm hả…?”

Đặt điếu thuốc đã hút hết vào gạt tàn, gã chép miệng,

“Có lẽ thế.”

“….Tôi xin lỗi…”

“Nhưng không sao. Tôi cũng chưa thử hút Karelias khi nhấm nháp trà bạc hà bao giờ. Nghe cũng thú vị.”

Đôi mắt cậu trai sáng lên, nhưng vai cậu vẫn co lại rụt rè. Jungkook hướng tay về phía chiếc ghế trống đối diện,

“Cậu ngồi đi.”

“Tôi…?”

“Tất nhiên. Chúng ta cùng nhau thưởng trà bạc hà.”

Sau khi gọi phục vụ một ấm trà bạc hà và một miếng bánh Strawberry Shortcake, gã quay sang ngắm chàng trai đang bồn chồn vùi nửa khuôn mặt vào khăn len kia rồi chợt cười,

“Tên cậu là gì thế?”

“Park Jimin, còn anh…?”

Jungkook đặt một điếu thuốc lên môi, châm lửa đầy thành thạo và trả lời sau khi đã rít một hơi thật sâu,

“Jeon Jungkook. Rất vui được gặp cậu.”

_____________________________

“Thế… anh làm nghề gì vậy?”

Jimin dùng đôi tay xinh xắn bao lấy tách trà ấm áp toả khói, tò mò hỏi người đàn ông đối diện.

“Việc lặt vặt ở văn phòng thôi.”

“Ồ…”

Nhìn khuôn mặt Jimin xụ đi một chút, nhưng nhanh chóng bị che khuất đi bởi tách trà bạc hà thơm phức. Jungkook nhướn mày,

“Sao? Thất vọng hả?”

“….”

“Nhìn tôi giống như sẽ làm nghề gì chứ?”

Jimin ngập ngừng, ánh mắt cậu liếc sang nơi khác đầy bối rối,

“T…Tổng giám đốc chăng?”

Gã ngạc nhiên trước câu trả lời thơ ngây của cậu, rồi bật cười,

“Vậy hả? Khí chất chứ?”

Đôi tai Jimin đỏ bừng, tay cậu khua khua,

“Đâu có, ý tôi… ý tôi là nhìn anh rất ngầu mà, vậy đó! Cách anh hút thuốc George Karelias Aund Sons,… ngầu mà…”

“Ngầu đâu có nghĩa tôi làm tổng giám đốc gì đó.”

“Ừ-Ừm… Đúng nhỉ.”

Gã im lặng một lúc rồi chẹp miệng,

“Nói về tôi tới đây là đủ rồi. Còn cậu, đang là sinh viên sao?”

“Trông tôi trẻ vậy sao? Tôi đang học Thạc sĩ ngành Đông phương học đó!”

“Vậy hả.”

Thấy cậu trai sau câu nói nhạt nhẽo của gã chợt ỉu xìu đi như chú cún nhỏ bị lấy mất thứ đồ chơi yêu thích, Jungkook thở dài,

“Xin lỗi. Tôi không giỏi ăn nói cho lắm.”

“Không sao đâu mà! Tôi ổn.”

Jungkook “ừm” khe khẽ trong cổ họng, gã quay ra ngoài ngắm nhìn những bông tuyết trắng rơi lất phất nhẹ nhàng rồi nói bâng quơ,

“Sắp Giáng Sinh rồi nhỉ.”

“…Hôm nay là 22/12 rồi mà.”

Một lát sau, gã nghe thấy tiếng hỏi nho nhỏ,

“Giáng Sinh năm nay… anh đã có kế hoạch gì chưa?”

Jungkook đưa tay ra bắt lấy một bông tuyết nhỏ xíu và ngắm nhìn nó tan dần trong lòng bàn tay của mình rồi gã quay sang phía cậu trai mới quen,

“Chưa…. Liệu tôi có nên mong chờ một cuộc hẹn từ cậu không nhỉ?”

Đôi mắt gã như lấp lánh ý cười.

*******

Part 4: The Reunion

Ngày 20/12, còn 4 ngày nữa tới lễ Giáng Sinh.

Jungkook xếp món đồ cuối cùng vào trong chiếc vali nâu của mình, kéo khoá lại rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay và nhíu mày.

Cô nàng kia đến muộn.

Gã đã hẹn được Haeng Won đi tới dự tiệc Giáng Sinh của Hoseok cùng gã, bởi gã thấy nếu chỉ một mình tới đó thì thú thật, có chút sượng sùng.

Đúng lúc ấy, chuông cửa reo lên. Jungkook không nhanh không chậm bước tới mở cửa ra và đập vào mặt gã là một cái mũ len ngớ ngẩn màu đỏ choé.

“What the fuc-…”

“Êyyy, playboy Busan!!”

Jungkook đen mặt, gã lấy tay che ngay đi miệng của cô, kéo cô vào nhà và không quên nhìn ngang ngó dọc xem có hàng xóm nào vừa nghe thấy câu đó không.

Gã gằn giọng,

“Đã bảo là đừng có nói cái tên đấy ra ở chỗ công cộng cơ mà??”

Haeng Won giơ hai tay lên đầy hối lỗi, nhưng cô không nhịn được mà bĩu môi,

“Làm cứ như anh không phải playboy vậy ha.”

“Nhưng mà đừng có nói-…”

“Rồi rồi biết rồi!!”

Jungkook hừ một tiếng rồi lẳng lặng kéo vali của mình và Haeng Won đi về phía gara để xe. Haeng Won chạy theo sau, liên tục hỏi khiến gã đến nhức đầu.

“Thôi…! Cô có hai lựa chọn, hoặc là im lặng từ giờ tới khi đến nơi hoặc tôi chở cô nửa đường rồi xuống xe mà đi bộ.”

“….”

“Nghe rõ chưa??”

“Nhưng mà-…”

“Thế cô chọn vận động cơ chân à?”

“No, sir!”

Haeng Won đứng nghiêm người, làm dáng chào kiểu quân đội. Jungkook đảo mắt, gã xua tay,

“Tốt, giải tán.”

____________________________

Jung Hoseok đang treo lên chiếc vòng tầm gửi cuối cùng trong số hai mươi lăm cái mà anh phải chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm uể oải này thì có tiếng bánh xe tiến gần về phía căn villa. Mickey đang đứng dưới chân anh vẫy đuôi tíu tít và sủa lên đầy phấn khích.

“Hyung!”

Jungkook cùng Haeng Won xuống xe, gã vẫy tay chào vị huynh đệ tốt cả năm chắc may mắn lắm mới gặp được ba lần của mình. Hoseok nhìn gã rồi lại liếc sang cô gái bên cạnh, miệng anh cười nhếch lên đầy điển trai,

“Giáng Sinh vui vẻ nhé.”

“Còn tận bốn ngày nữa mà hyung.”

“Từ bao giờ mà chú cứ bắt bẻ từng chữ một phát ra từ miệng anh vậy?”

“Từ lúc mới quen. Hyung, đây là Haeng Won, bạn của em. Haeng Won, đây là Jung Hoseok, người anh ruột cùng cha khác bố của tôi.”

Haeng Won nhăn chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh,

“Cùng cha khác bố…? Nà ní-…”

“Chào người đẹp, anh là Hoseok, anh họ của…”

Anh hạ giọng xuống, đôi mắt nheo nheo đầy tinh nghịch nhìn Haeng Won,

“….playboy Busan.”

Hai người cùng cười phá lên trước khuôn mặt đen như đít nồi của Jungkook, gã bực mình lẩm bẩm rồi kéo vali hậm hực đi vào trong căn biệt thự.

Giáng Sinh đúng là tồi tệ mà.

Jungkook cởi chiếc áo khoác dạ dày bịch ra rồi vắt lên thành ghế trong phòng khách, gã xắn tay áo sơ mi, vừa vặn quay đầu lại đủ để nhìn thấy…

Người từng là “Giáng Sinh” của gã.

Giáng Sinh”… từng chỉ thuộc về một mình gã.

Park Jimin.

Ánh mắt em chạm tới khuôn mặt gã, đuôi mắt đượm buồn khác hẳn với những gì gã từng ghi nhớ. Em nở nụ cười mềm mại,

“Xin chào, và mừng Giáng Sinh vui vẻ, Jungkook à.”

Chẳng biết vì điều gì mà Jungkook không thể thốt được lời nào, sống mũi gã cay cay. Hình như gã còn thoáng ngửi thấy mùi quế và cacao nóng, thứ thức uống giản đơn mà đã thành như điều đặc biệt riêng tư chỉ em và gã mới có, mới tận hưởng được với nhau. Nhưng giờ…

Em và gã đã chẳng còn hai chữ ‘chúng ta’ nữa.

Jimin mặc một chiếc áo len ấm áp màu kem,  đi đôi tất màu đỏ, và… có lẽ gã nên ngưng nhìn chằm chằm vào người yêu cũ của mình như một kẻ biến thái. Nhưng tại sao em lại đội mũ len ở trong nhà thế kia…? Jungkook ngập ngừng, nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh,

“Em khỏe không?”

Đáy mắt Jimin như chợt có một cơn sóng mới cuộn lên, nhưng lại nhanh chóng trầm lặng xuống. Kì lạ biết mấy, Jungkook nghĩ. Chưa bao giờ gã thấy em tĩnh lặng và sâu kín như vậy.

“Em-….”

“Êyyyyy playboy Busan!”

Tiếng gọi của Hoseok và Haeng Won làm Jungkook sực tỉnh, phá vỡ luôn cả bầu không khí nặng nề giữa em và gã.

Jimin nhìn thấy hai người mới bước vào kia, cùng với cánh tay của Hoseok đang quàng qua vai của cô gái lạ mặt, em nghiêng đầu,

“Hoseokie-hyung, đây là bạn gái của hyung sao?”

Hoseok nhướn mày, nhưng Haeng Won đã lên tiếng trước cả khi anh có thể mở miệng,

“Tôi là Haeng Won, bạn của Jeon Jungkook, tôi được mời tới đây nhưng với tư cách là culi thôi, vậy nên có việc gì cần giúp thì anh cứ nói tôi nhé, nói nhỏ là tôi thích nấu ăn lắm, nhất là nướng bánh quy gừng, chưa từng có ai chê được tay nghề của tôi luôn!”

Cô liến thoắng một tràng dài, khiến cả ba người đàn ông trong phòng khách phải mở to mắt nhìn cô chằm chằm đầy kinh ngạc. Người đầu tiên cười phá lên là Jimin, em híp mắt lại, đôi môi nhoẻn cười rạng rỡ,

“Mình là Park Jimin, tiến sĩ ngành Đông Phương học và đang tận hưởng kì nghỉ phép dài hạn của mình vào Giáng Sinh năm nay. Rất vui được gặp cậu.”

Haeng Won hớn hở, cô nghiêng người thoát khỏi vòng tay của Hoseok và tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jimin vung vẩy,

“Bạn tốt bạn tốt, mình đi nướng bánh đi!”

Jimin gật đầu, hai người kéo nhau vào trong bếp, tiếng cười đùa ríu rít phát ra khiến căn biệt thự bỗng chốc trở nên sinh động và tràn đầy sức sống.

Hoseok mãi mới hoàn hồn được từ sự hụt hẫng khi vòng tay đột nhiên phải chịu cảnh trống rỗng, anh quay sang Jungkook – người cũng đang “tình cờ” thẫn thờ đứng đực ra như một pho tượng đá.

“Haeng Won là gì của chú thế? Khai thật đi.”

Jungkook ngẩn ngơ, gã chậm chạp đáp lại,

“Bạn.”

“Bạn? Chỉ là bạn, không hơn không kém?”

“Ừ thì từng là bạn tình một đêm, ok??”

Hoseok khựng lại một chút, rồi anh gật đầu, xoay người đi thẳng vào bếp, không quên để lại cho Jungkook một câu hùng hồn,

“Anh đây sẽ theo đuổi cô ấy.”

“Oắt đờ ph-…”

Thế thì liên quan quái gì đến gã?

____________________________

Trong bếp.

Đôi tay Haeng Won thoăn thoắt nhào bột, mùi gừng và quế ấm áp mà nồng nàn phảng phất nơi chóp mũi dính bột mì của cô. Bên cạnh, Jimin chậm rãi cắt nhỏ chocolate để nấu cacao nóng. Im lặng mỉm cười một lúc trước những câu đùa nhí nhảnh của người bạn mới quen bên cạnh, em như có như không hỏi khẽ,

“Jungkook, anh ấy sống tốt chứ?”

Haeng Won khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang Jimin,

“Cậu và gã đó… Biết nhau từ trước sao?”

“Nói ‘biết‘ thì cũng không hẳn, nhưng là ‘từng‘ biết thôi.”

Cô nghe Jimin nói, rồi chẹp miệng,

“Gã đó à… Hoành tung bí ẩn lắm, cả thị trấn không ai là không biết cái tên Jeon Jungkook, nhưng mà gã sống thế nào hay làm việc ở đâu lại chẳng mấy ai hay.”

Jimin kín đáo cười gượng, anh ấy cũng đã thay đổi nhiều tới vậy.

Còn bản thân em thì….

“À… Còn cậu và Jungkook quen nhau thế nào vậy?”

“Hừm… Quen nhau qua mấy bữa sáng đãi nhau thôi. Mình và gã đó cũng chẳng hẳn là bạn, thấy giống kẻ thù thì đúng hơn. Người gì đâu mà nom mắc bực à!”

Jimin bật cười,

“Vậy hả? Thế Haeng Wonie có người nào cậu thầm mến chưa?”

“Mình-…”

“Cô ấy thầm mến anh đây này.”

Hoseok xuất quỷ nhập thần mà bước vào cuộc trò chuyện của hai người, đôi môi nhếch lên đầy quyến rũ liếc nhìn sang Haeng Won, làm cô bất chợt sởn da gà. Anh cúi sát lại gần cô, thì thầm,

“Có đúng không, Haeng Wonie?”

“Eo ôi eo ôi eo ôi eo ôi tránh xa tôi ra làm ơn làm ơn Jiminie ơi cứuuuuu!!!”

Hoseok nhíu mày, anh tiến sát lại gần Haeng Won hơn, đôi mắt đào hoa hấp háy ý trêu đùa,

“Thôi nào, cô nương xinh đẹp ơi, nàng không hề có chút thiện cảm nào với ta sao?”

“Cái gì?? Không không không chúng ta mới gặp nhau chưa đầy hai tiếng mà, tránh xa tôi raaaa!”

“Không tránh, cô nương xinh đẹp ơi hãy đồng ý ở bên ta đi.”

Jimin khúc khích cười trước cảnh hai người trưởng thành cao lớn đứng trêu ghẹo nhau như trẻ con, em rót cacao nóng thơm phức mới nấu xong vào bốn chiếc cốc sứ xinh xắn rồi đặt lên khay gỗ, lách người khéo léo né khỏi Hoseok và Haeng Won đang nhốn nháo kia, cũng không quên dặn dò,

“Lát nữa xong việc thì hai người ra phòng khách uống cacao nóng nhé, nhanh không nguội mất ngon đó!”

Nụ cười trên môi em đang tươi rói chợt nhạt dần đi, khi em thấy Jungkook đang dựa vào lò sưởi để hút thuốc. Làn khói thuốc trắng phả ra uốn lượn đẹp đẽ như nét vẽ tuyệt tác của một danh hoạ, lại khéo léo che đi phần nào khuôn mặt điển trai góc cạnh của gã.

Nhẹ nhàng đặt khay cacao xuống bàn, em nói nhỏ về phía Jungkook,

“Anh… Gầy đi nhiều quá.”

“…Em cũng đâu có nhìn khoẻ khoắn hơn tôi là bao.”

“Nhưng anh chẳng nên đến nông nỗi này, em nhớ là anh luôn luôn biết cách chăm sóc chi bản thân mình thật tốt mà-…”

“Dừng lại đi Jimin à. Tôi đã khác rồi, và em cũng vậy. Chúng ta đều phải thay đổi, em thấy không?”

“….George Karelias Aund Sons.”

“Sao cơ?”

Jimin ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Jungkook qua làn khói thuốc mờ nhoà. Em nở nụ cười nhàn nhạt mà lại đau đớn vô ngần,

“Anh vẫn còn pha trà bạc hà khi hút thuốc chứ?”

“…”

Em nhếch môi, tay xoa xoa cốc cacao ấm áp,

“Có lẽ chúng ta… đều chưa từng thay đổi.”

Jungkook cố lờ đi cơn đau nhói đang giật lên từng hồi nơi lồng ngực trái, gã nhắm mắt, và lại để cho tâm trí ngã vào đại dương kí ức…

*******
Part 5: Memories, two.

Hôm ấy tiết trời lạnh buốt, Jungkook vẫn còn nhớ rất rõ.

Gã bước ra khỏi tiệm sách cũ, trên tay cầm theo một gói quà xinh xắn được đính nơ màu đỏ đúng âm hưởng Giáng Sinh. Ngước lên nhìn bầu trời đang dần xẩm tối, gã nghĩ chắc cũng sắp tới giờ hẹn với Jimin rồi.

Nói sao đây nhỉ, em, lạ lùng thay, lại là người đầu tiên có thể tạo cho gã nhiều hứng thú tới thế dù chỉ là sau một lần gặp mặt ngắn ngủi, tới mức thậm chí gã sẵn sàng từ chối xuất hiện tại buổi họp gia đình thường niên vào mỗi lễ Giáng Sinh với người thân của mình.

Vậy nên đêm nay, đêm của Giáng Sinh thiêng liêng này gã đã đồng ý cuộc hẹn từ Jimin, một bữa ăn nho nhỏ ấm cúng chỉ có hai người họ tại nhà của em. Đúng lúc Jungkook ngồi vào ô tô, vào số và chuẩn bị nhấn chân ga, thì bông tuyết đầu tiên rơi lên mặt kính xe.

Trắng muốt, và đầy tinh khôi.

___________________________

Tiếng gõ cửa vang lên ba lần đầy dứt khoát, Jimin ngưng bàn tay đang khuấy súp lại và lau qua loa vào chiếc tạp dề dính đầy vết bột mì. Dưới chân em, cô mèo tam thể già kêu meo meo như thể thúc giục thay cho cả người đang đứng chờ ngoài hiên nhà.

“Tới ngay đây, tới ngay đây!”

Jimin mở cửa nhà, chào đón người đàn ông cao lớn vào nhà, rồi giơ hai tay lên về phía Jungkook. Gã nhíu mày, phải chăng đây là cậu ấy muốn…?

Nghĩ vậy rồi gã tiến tới ôm lấy chàng trai nhỏ bé trước mặt không chút do dự. Jimin đờ người, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng vòng tay vỗ vỗ lấy tấm lưng to lớn vững chãi của Jungkook, sau đó nói nhỏ,

“Tôi định giúp anh treo áo khoác cơ, nhưng mà thôi, có lẽ ôm nghe chừng cũng ổn.”

Jungkook nghe thấy thế liền ngay lập tức buông em ra, đôi tai gã đỏ bừng đầy xấu hổ. Gã ấp úng,

“X-Xin lỗi!”

Em bật cười,

“Không sao đâu mà, Giáng Sinh vui vẻ nhé Jungkook-ssi. Giờ thì cho tôi xin chiếc áo khoác nào.”

Gã nhanh như cắt cởi áo khoác dạ màu nâu vốn lấm tấm bông tuyết nhưng do nhiệt độ ấm áp trong nhà Jimin mà tan thành những đốm tối màu kì quặc đưa cho em để treo lên cây mắc quần áo.

Jungkook “à” một tiếng rồi gọi em lại,

“Jimin! Giáng Sinh an lành, tôi có món quà nhỏ muốn tặng cậu…”

Gã đặt vào bàn tay nhỏ nhắn của em cuốn sách đã được gói lại xinh xắn.

“…Mong là cậu sẽ thích nó.”

Em khựng lại một chút, rồi mỉm cười nhẹ nhàng,

“Chắc chắn là tôi sẽ thích nó rồi, cảm ơn vì món quà nhé, Jungkook-ssi. Tôi cũng đã chuẩn bị quà cho anh rồi, nhưng để lát nữa đi cho bất ngờ, nhé?”

“Món quà do chính tay cậu chuẩn bị thì không thể nào tuyệt vời hơn rồi. Tôi sẽ mong ngóng nó lắm đây.”

“Jungkook-ssi quá khen thật mà, giờ thì ngồi chờ tôi một lát nhé, bữa tối sắp xong rồi.”

Jungkook xắn tay áo lên,

“Để tôi giúp cậu, hai người vẫn là hơn một.”

Jimin ngẩng lên nhìn gã, em kín đáo cười,

“Anh biết nấu ăn hả?”

“Tất nhiên, nếu không chẳng lẽ mọi khi tôi phải nhịn đói chắc? Đừng lo, tay nghề của tôi xứng đáng được trao sao Michelin đấy.”

“Vậy cơ hả?”

“Yea, đặc biệt là món khoai lang ngào đường, tôi đặt tên nó là ‘Vô lăng ô tô đầy ngọt ngào’.”

Jimin phá lên cười,

“Chắc hẳn là anh cho nó dính chặt như trét keo con voi trên đĩa chứ gì?”

“Đừng đùa, huyền thoại kể rằng đến tận ngày nay nó vẫn còn ở trên đĩa đấy.”

“Thôi… Cười nhiều quá, tôi đau bụng rồi, không nấu ăn được tiếp mất.”

“Cậu có thể để tôi nấu nốt mà.”

“Đừng, tôi chưa mua bảo hiểm y tế cho cái dạ dày của mình đâu.”

“Sao cơ? Vậy là cậu không muốn thử món khoai ngào đường trứ danh của bếp trưởng Jeon à? Tôi tổn thương quá đi…”

Căn nhà nhỏ ấm cúng được lấp đầy tiếng cười đùa, để cho mãi tới tận sau này, Jungkook vẫn phải luôn thừa nhận rằng những Giáng Sinh ở bên em, là một trong những ngày tháng hiếm hoi tốt đẹp nhất trong cuộc đời của gã, hằn in mãi mãi nơi tâm trí.

Dùng xong bữa ăn tối ấm cúng, Jimin pha hai cốc cacao quế thơm phức rồi kéo tay Jungkook để hai người cùng tới chiếc bàn đọc sách nhỏ nhắn sát cửa sổ để có thể ngắm nhìn tuyết rơi.

Ngoài trời, những bông tuyết nhỏ xinh rơi phủ trắng xoá nền đất, như thể tấm bông dày ôm choàng lấy tất thảy. Jimin tựa đầu vào ô cửa sổ có chút lạnh, em thì thầm,

“Ước gì được đi đắp người tuyết nhỉ.”

Jungkook nhấp một ngụm cacao nhỏ nóng hôi hổi rồi khẽ liếc sang em,

“Để sáng mai đi, giờ tuyết rơi dày thế này ra ngoài trời không tốt đâu.”

“Nhưng mà sáng mai… đắp người tuyết một mình chán lắm…”

“Tôi đâu có nói là sẽ để cậu đắp người tuyết một mình.”

Jimin ngước lên nhìn gã, đôi mắt em mở to,

“Ý anh là…..?”

Jungkook nhún vai,

“Thì… nếu cậu không phiền, tôi có thể ghé qua chỗ cậu sáng mai. Ổn chứ?”

“Nhưng liệu có phiền anh không?”

“Không phiền chút nào đâu. Ai cũng có kì nghỉ Giáng Sinh mà, cậu biết đấy.”

Đôi má Jimin ửng hồng,

“Vậy thì… sáng mai tới sớm chút nhé, tôi sẽ làm bữa sáng cho chúng ta.”

‘Chúng ta’. Cụm từ này đột nhiên làm tim Jungkook nhảy lên trong một khắc.

Nghe thật hứa hẹn, và vừa đủ để làm cho lòng gã cảm nhận chút rung rinh rất đỗi dịu dàng.

Tiếng nhạc Giáng Sinh vẫn êm đềm trong phòng khách, và trong từng ngụm cacao quế sự ấm áp cứ thế lan toả, kéo hai người lại gần nhau hơn, gần hơn, gần hơn nữa…

Và đủ gần, cho một nụ hôn nho nhỏ dưới cành tầm gửi xanh.

*******
Part 6: Regret.

Tiếng chuông cửa chói tai làm Jungkook bừng tỉnh khỏi những khoảnh khắc tuyệt đẹp thuộc về quá khứ kia. Gã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, và nhìn xuống đầu ngón tay đang nhói đau – điếu thuốc lá Karelias đã cháy chỉ còn tàn đỏ từ bao giờ.

Jimin hạ chiếc cốc cacao đã sớm nguội ngắt xuống bàn, tay em kín đáo đưa lên chạm vào khoé mắt ươn ướt, giọng em hơi run rẩy,

“Để em ra mở cửa.”

Ngay sau khi Jimin mở cửa, một bóng người nhảy choàng tới và ôm chầm lấy em, cùng với đó là tiếng hò reo,

“Jiminieeeeeee! Cục cưng của tớ ơi cuối cùng cũng được gặp cậu rồi!”

“Taehyungie à! Từ từ đã, đợi chút, tớ nghẹt thở mất-…”

Là Kim Taehyung, bạn thân Jimin và là phó giám đốc của công ty mà Jungkook hiện đang làm việc. Taehyung sau khi rời khỏi vòng ôm của Jimin, liền sắc lẹm liếc sang phía lò sưởi nơi Jungkook đang đứng, anh hừ lạnh,

“Cậu mời Jungkook tới đây sao Jiminie?”

“Tớ….”

Jungkook cười nhẹ nhàng,

“Là tôi được Hoseok-hyung mời tới, thưa phó giám đốc đáng mến.”

“Anh được chào đón ở đây hả? Anh có đủ tư cách để tới đây chắc? Nơi mà anh thuộc về, là cái xó bàn giấy tối tăm kia, là ngôi nhà chật chội bé tin hin của anh, là nơi anh phải một mình tự trừng phạt bản thân vì-…”

Jungkook nhíu mày, nắm đấm gã bắt đầu siết chặt. Dù cho gã chỉ là một thằng nhân viên quèn, nhưng điều này…

“Dừng lại đi Taehyungie! Đủ rồi. Tới đó là đủ lắm rồi. Tớ không muốn cậu phá bầu không khí Giáng Sinh cả năm chỉ có một lần này đâu.”

Taehyung quay ngoắt sang phía Jimin, nhìn sâu vào đôi mắt đang ngập sự đau đớn của bạn thân mình rồi thở dài,

“Được rồi… Tớ sẽ cố gắng hết sức để không làm gì anh ta. Tất cả vì Giáng Sinh của cậu, Jiminie à.”

Cùng lúc ấy, chuông cửa lại reo lên lần nữa, bước vào là Seokjin, Yoongi và Namjoon. Cả ba người đàn ông cao lớn mặc áo khoác mùa đông dày dặn ấm áp, nhưng khuôn mặt đầy vui vẻ của họ ngay lập tức ỉu xìu khi thấy không khí gượng gạo trong phòng khách. Namjoon nhìn tình huống khó xử trước mắt liền nhanh chóng nở nụ cười để phá vỡ sự nặng nề, anh dang rộng hai tay,

“Thế nào, không chào đón bọn anh hả mấy đứa?”

Jimin là người đầu tiên tiến tới, vòng tay ôm Namjoon sau đó kiễng chân giúp anh cởi áo khoác,

“Mừng Giáng Sinh an lành, Seokjin-hyung, Yoongi-hyung, Namjoon-hyung. Mọi người đi đường vất vả rồi, đợi chút em đi pha cacao nóng nhé.”

Jungkook vẫn đứng dựa vào lò sưởi, gã khách sáo gật đầu chào ba vị khách kia, biết rõ rằng đây đều là những người coi gã như cái gai trong mắt sau khi Jimin và gã chia tay, nên gã cũng chẳng hề có hứng thú lại gần xun xoe với họ làm gì.

Namjoon, Seokjin và Taehyung sau khi chào hỏi đều tới phòng đọc sách nói chuyện riêng, còn Yoongi thay vì đi cùng họ, lại đi tới chỗ Jungkook đang đứng, anh kéo chiếc ghế đẩu lại gần và thong thả ngồi xuống.

“Chà, đã lâu rồi nhỉ.”

Jungkook im lặng, gã không biết mục đích bắt chuyện của anh ta là gì bởi dù sao cũng đã hai năm rồi gã và những người này chẳng hề liên lạc gì với nhau nếu không muốn dùng từ tránh né, hay nặng hơn là ghét bỏ.

Yoongi nhìn hai cốc cacao lạnh ngắt trên bàn trà, anh chép miệng,

“Cậu khoẻ chứ Jungkook-ssi?”

“…Cũng tạm ổn.”

“Taehyung không chèn ép cậu quá đáng ở công ty chứ?”

“Không. Anh ta vẫn còn đủ minh mẫn để biết phân rõ việc công và việc tư như thế nào.”

“Thế là tốt rồi. Tôi vốn vẫn cứ nghĩ rằng cậu…”

“…..”

“Nhưng cậu biết không, Jiminie… Nó không… nó chưa từng ngưng hối hận dù chỉ là một khắc.”

Jungkook nhăn mày,

“Ý anh là gì?”

“Về chuyện của cậu và thằng bé. Đáng lẽ… hai người xứng đáng với những điều hạnh phúc hơn.”

“Anh nói lúc này thì có ích gì chứ, Yoongi-ssi?”

“Bởi vì sắp hết thời gian rồi, Jungkook ạ. Tất cả chúng ta đều không còn cơ hội nào để làm lại từ đầu nữa.”

“Tôi không hiểu ý anh.”

Yoongi đưa hai tay lên che đi đôi mắt buồn bã, anh thở dài,

“Tôi cũng hối hận rồi. Chính tôi…. đã góp phần khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ thế này. Xin lỗi cậu rất nhiều, Jungkook-ssi.”

Jungkook lắc đầu, gã cười nhạt,

“Có lẽ trên đường đi tuyết lạnh làm anh mất tỉnh táo luôn rồi hả? Đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Tôi không biết anh đang nói gì hết.”

Nói rồi gã định bước về phòng mình, nhưng ở phía sau, tiếng Yoongi vang lên rõ mồn một,

“Jiminie… thằng bé ung thư giai đoạn cuối rồi.”

Âm thanh trầm thấp của anh hoá thành ngàn mũi lao sắc nhọn, đâm thẳng vào lồng ngực Jungkook. Gã cảm giác chân tay run rẩy, dường như sức lực đã bị rút sạch khỏi người gã. Cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, Jungkook nói với Yoongi, nhưng cũng như là để dối gạt cả với chính mình,

“Yoongi-ssi. Anh có thể ghét tôi, tôi thừa nhận, nhưng đừng vì ghét tôi đến vậy, mà buông lời nguyền rủa với chính người em họ có máu mủ ruột thịt với bản thân anh. Tôi không biết anh có mục đích gì khi nói với tôi những lời này, vì dù sao hãy cứ nhớ rằng hai năm trước, chính anh là người đã đứng trước mặt tôi và nói rằng chuyện tình yêu của chúng tôi sẽ chẳng có kết quả gì, sau đó dùng mọi cách để đuổi tôi đi thật xa. Anh khiến tôi vuột mất người tôi yêu thương nhất khi ấy, vẫn còn chưa đủ sao Yoongi-ssi? Anh vẫn thấy tôi chưa đủ khổ sở sao?”

“Tôi-….”

Nói dứt lời, Jungkook nặng nề bước về phòng, cánh cửa đóng lại cũng là lúc Jimin từ bếp đi ra, mặt em giàn giụa nước mắt nhìn theo hướng gã đi, rồi quay sang phía Yoongi đang trầm mặc quan sát em. Jimin mỉm cười, nhưng đôi mắt ngập nước,

“Anh à, chúng em đã làm gì sai?”

Miệng Yoongi mếu xệch đi, anh không biết phải trả lời người em họ của mình ra sao nữa. Anh luôn coi Jimin là em trai của mình, nâng niu và bảo hộ cậu cẩn thận như một phần máu thịt của bản thân từ khi cậu còn nhỏ xíu, từ khi nụ cười của cậu vẫn còn ngây ngô, từ khi đôi chân cậu vẫn còn chập chừng tập đi. Nhưng có lẽ cách mà anh bảo vệ cho cậu, đã sai rồi. Biết là mình có lỗi, nhưng anh chẳng thể nào có phép màu quay ngược thời gian lại, để trả cho Jimin những hạnh phúc êm đềm mà cậu xứng đáng, để trả cho cậu người cậu luôn yêu thương. Yoongi nhắm mắt lại, anh cúi thấp đầu,

“Anh xin lỗi… Jimin. Anh xin lỗi…”

______________________________

Đêm ấy, Jungkook mơ thấy gã và Jimin đang cùng nhau tưới nước cho vườn hoa đậu ngọt sau ngôi nhà cũ hai người từng ở chung.

Jimin nắm lấy tay gã, em nhẹ nhàng cười và đưa gã một bông đậu ngọt thơm dịu,

“Nhìn này Jungkook, hoa chúng ta chăm đó.”

Gã đặt bình tưới xuống rồi ôm lấy Jimin, ôn nhu như thể trong lòng là thứ trân quý nhất trên đời. Có lẽ là như vậy thật, bởi cuộc đời này gã chưa từng yêu ai nhiều đến thế.

“Nếu em nguyện ý, chúng ta có thể cùng nhau trồng cây, và chăm hoa tới khi già.”

Jimin cười khúc khích,

“Tới già thật chứ? Ngài Jeon nói thật lòng đó hả?”

Vòng tay gã siết chặt hơn chút nữa,

“Thật. Rất thật. Anh chẳng biết mình sẽ là gì nếu không có em nữa.”

“Anh vẫn sẽ là Jeon Jungkook, một người đàn ông điển trai, dẻo miệng nhưng tính tình lại vô lượng thuần hậu, yêu gia đình, yêu động vật, yêu cây cối, tài năng trong gần như là mọi việc, giỏi nấu ăn, món tủ là khoai lang ngào đường, thích ngâm nga hát bất cứ khi nào giai điệu bật ra trong tâm trí, thích nhất thuốc lá George Karelias Aund Sons, và thích nhất, là ngắm tuyết rơi đầu mùa. Anh vẫn sẽ là anh thôi, Jungkookie à. Trong một thế giới không có em, anh vẫn sẽ ổn thôi.”

“Nhưng anh không thể sống thiếu em được!”

“Khi không có em ở bên, có lẽ anh sẽ tìm được một người nào đó nắm giữ nửa trái tim của anh, người đó sẽ cùng anh trở thành kẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Khi đó… Khi đó… Có lẽ anh cũng sẽ nói như vậy, nói rằng anh không thể sống thiếu họ.”

Jimin càng nói, Jungkook càng đau đớn chối bỏ, đau tới mức gã còn tưởng rằng đây không phải là mơ nữa. Cơn đau như xé nát tâm can gã.

“Vậy nên, Jungkook… cầu xin anh đừng quá tha thiết yêu em, để nếu như tới một ngày nào đó em phải rời đi, anh cũng không quá đau đớn bởi em chưa từng muốn thấy anh phải khổ sở. Em… Em chỉ muốn chắc chắn rằng, anh có thể sống thật tốt, nếu như em phải xa anh……”

Giọng của Jimin càng lúc càng xa vời, Jungkook hoảng loạn đưa tay với lấy em nhưng như thể làn sương mờ, em cứ vậy biến mất khỏi vòng tay gã. Giật mình tỉnh dậy, gã thấy lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi.

Jungkook thẫn thờ nhìn xuống bàn tay mình, rồi cô độc bật cười.

Gã tự hỏi đã sai ở đâu, để cớ sao bản thân gã phải luôn hèn mọn nhung nhớ và cầu xin tình yêu của em tới thế?

Ấy vậy… mà gã chưa từng ngưng khát khao.

Cùng khoảnh khắc này, nhưng ở bên một căn phòng khác, Jimin cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ quá đỗi chân thực của mình – đã lâu lắm rồi em mới mơ thấy Jungkook. Bất chợt, hơi thở em trở nên gấp gáp do cảm giác đau điếng người quặn lên từng đợt từ hai buồng phổi. Jimin oằn mình đầy khổ sở, bàn tay em đưa lên che miệng, cố gắng nén tiếng ho dữ dội lại và sau đó dưới chút ánh trăng nhạt nhoà lay lắt chiếu qua khung cửa sổ, tất cả những gì em có thể nhìn thấy là máu, tưởng chừng như đã nhuộm đỏ hai lòng bàn tay.

*******
Part 7: Memories, three.

Điều đầu tiên Jungkook có thể nhớ lại về ngày hôm ấy, chính là phần giường bên cạnh gã trống không và lạnh ngắt. Vốn dĩ ngày đó là kỉ niệm ba năm hẹn hò của hai người, nhưng khi tỉnh giấc, thay vì nụ hôn và những lời yêu thương thì chào đón Jungkook chỉ là… không gì cả.

Tiết trời đầu thu vẫn còn vương vài vệt nắng ấm và những cây phong ngoài đường đã chuyển màu lá nâu. Jungkook im lặng ngồi trên giường ngắm nhìn quan cảnh qua khung cửa sổ một lát, rồi đưa tay lên khẽ xoa xoa lồng ngực ứ nghẹn.

Không sao đâu, chắc chắn em vẫn nhớ được ngày kỉ niệm hôm nay mà – gã tự nhủ. Có lẽ em đang ngay dưới vườn thôi, đang ngắm nhìn những bông đậu ngọt chớm bung nở, có lẽ là vậy.

Sau khi vệ sinh cá nhân, gã xuống dưới nhà đun một tách sữa nóng rồi bước ra vườn.

Quả nhiên, Jimin đang ở đó.

Em cúi thấp người, một tay giữ lấy tấm khăn mỏng trên vai và tay còn lại nhè nhẹ nâng niu bông hoa đậu ngọt màu tím xinh đẹp. Gã ngẩn ra một lát, sau đó tiến tới phía bóng lưng gầy kia.

“Em ăn sáng chưa?”

“Jungkookie à, anh dậy muộn quá.”

Jungkook nhướn mày,

“Là vì em dậy sớm quá thôi.”

Jimin bật cười khúc khích, em ngoảnh đầu lại nhìn Jungkook, đôi mắt phảng phất như viên ngọc, sáng lấp lánh.

“Chàng hoàng tử ngủ nướng của em à, 7h30 sáng đâu có gọi là sớm nữa?”

“Nhưng mà…”

“Mmhmm?”

Jungkook xụ mặt, gã cúi thấp đầu như chú cún tủi thân,

“Nhưng mà em cũng nên chờ anh dậy cùng chứ…”

Jimin vươn tay tới xoa xoa má Jungkook, em nói nhỏ,

“Em vẫn nhớ mà, Jungkookie. Nhanh thật nhỉ, đã được ba năm rồi.”

Gã thở dài rồi cười bất đắc dĩ,

“Ừm, ba năm rồi.”

Đưa cốc sữa vẫn còn ấm trên tay cho Jimin, Jungkook đằng hắng một chút rồi trịnh trọng hỏi,

“Vậy thì, thạc sĩ Park thân mến, hôm nay ngài đã có kế hoạch gì chưa?”

“Chưa, liệu tôi có nên mong chờ một lời mời hẹn không nhỉ?”

Cả hai cùng cười rộ lên rồi Jungkook nháy mắt,

“Vậy thì… để anh đi lên kế hoạch cho cuộc hẹn tuyệt vời ngày hôm nay nhé. Thạc sĩ Park nhớ chuẩn bị sẵn đi, khi nào anh gọi thì nhớ tới điểm hẹn hò nha. Yêu em.”

Sau khi đặt lên gò má của Jimin một nụ hôn nhẹ nhàng tựa như lòng thành kính, Jungkook xoay người đi vào trong nhà, miệng còn ngâm nga ca hát đầy vui vẻ.

Jimin đứng một mình trong vườn, kiên nhẫn chờ tới lúc bóng lưng Jungkook khuất hẳn mới ngồi thụp xuống, cốc sữa rơi khỏi tay em lăn lóc trên thảm cỏ.

Cảm giác buồng phổi em đau nhói, cổ họng như có thứ gì mắc nghẹn lại vô cùng khó chịu. Bụm miệng lại ho dữ dội để cố đẩy thứ mắc kẹt đó khỏi thanh quản trong vô vọng để cuối cùng khi nhìn bàn tay với vệt máu đỏ tới nhức nhối, em choáng váng, đôi chân bủn rủn mất đi hết sức lực. Run rẩy lấy điện thoại ra, Jimin ấn gọi người duy nhất em nghĩ tới để nhờ giúp đỡ lúc này…

“Anh…. Anh, chở em đến bệnh viện được không?”

“….Không, không sao đâu ạ, em thấy người có hơi yếu nên muốn đi kiểm tra tổng quát chút thôi.”

“Em nghĩ là em bị thiếu máu thôi, có lẽ vậy… Nhưng em vẫn muốn nghe bác sĩ kết luận hơn, để yên tâm thôi mà.”

“Vâng ạ, mười phút nữa em ra cổng chờ anh. Em cảm ơn anh nhiều.”

Cúp máy xong Jimin nhìn xuống màn hình điện thoại dính nhem nhuốc những vết máu đang dần khô rồi mệt mỏi khép mắt, đến cả cầu nguyện, em cũng chẳng còn đủ sức nữa rồi.

Trong khu vườn vốn dĩ ngập hương hoa đậu ngọt giờ lại phảng phất đâu đó mùi máu, cứ như vậy, cuộn xoáy nơi chóp mũi em.

Dưới thảm cỏ xanh mướt, chiếc cốc sứ trắng lăn lóc vẫn còn vương lại những vệt sữa ngọt ngào.

____________________________

Yoongi sốt ruột gõ gõ vô lăng chờ trước cổng nhà của em họ mình, anh không biết tại sao hôm nay Jimin lại nhờ anh tới đưa đi khám tổng quát nữa.

Bồn chồn liên tục nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Jimin thì anh nghe thấy tiếng gõ lên cửa kính xe.

Jimin yếu ớt cười, mở cửa xe rồi vẫy vẫy tay,

“Cảm ơn anh vì đã đến.”

“Không có gì, lên xe đi.”

Trên đường đi, Yoongi mãi mới chịu mở miệng bắt chuyện cho dù trong bụng anh là hàng tá những câu hỏi cùng sự lo lắng nhiều tới mức bất thường.

“Jungkook đâu? Hôm nay nó không ở nhà sao?”

“….Anh ấy mới ra ngoài có chút việc rồi ạ.”

“Không phải hôm nay là kỉ niệm ba năm của hai đứa à? Chắc nó đi đặt chỗ ở nhà hàng đó.”

Jimin ngạc nhiên quay sang,

“Sao anh nhớ-…”

“Jungkook, ba năm nay năm nào nó cũng đăng lên trang cá nhân của nó mà. Khoe suốt như thế anh đây không nhớ mới lạ.”

“À, ra vậy….”

“Thế tại sao tự dưng muốn đi khám?”

“Em có hơi chóng mặt thôi.”

Yoongi yên lặng, anh kín đáo quan sát cậu em họ của mình. Mặt Jimin xanh xao, đôi tay đang liên tục nắm chặt lấy vạt áo đầy bất an. Và ngạc nhiên hơn nữa, anh thấy dưới cằm Jimin dính vệt máu nhỏ xíu.

Anh có thể chắc chắn rằng, đây không chỉ đơn giản là một cơn chóng mặt.

[….]

Sau khi làm xong hết các bước xét nghiệm và lấy máu, Jimin có chút choáng váng. Em chống tay dựa vào bức tường trắng của bệnh viện, nhắm mắt lại để gạt đi cảm giác quay cuồng tới buồn nôn.

Yoongi cầm chiếc bánh mì mứt dâu và hộp sữa tươi lại gần đưa cho Jimin,

“Ăn đi, rồi sẽ đỡ hơn thôi.”

Jimin cầm lấy đồ ăn trên tay anh, không quên lầm bầm ’em cảm ơn’ rồi hỏi,

“Vậy khi nào có kết quả thế, anh?”

Yoongi nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay,

“Anh đã nhờ Seokjin-hyung để mắt ưu tiên tới mẫu xét nghiệm của em rồi. Chắc khoảng 3-4 tiếng nữa có kết quả. Em có muốn chờ không?”

“Em-…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Jungkook. Jimin ấn nút nghe,

“Alo?”

“Em đang ở đâu vậy? Đã chuẩn bị đồ sẵn sàng chưa?”

“Em… đang ở nhà, chờ anh gọi tới đây.”

“…Vậy hả, thế có muốn anh tới đón không hay ngài thạc sĩ thích tự mình khám phá bất ngờ hơn nào?”

Jimin cắn cắn môi, đôi mắt lo lắng liếc sang phía Yoongi,

“Em tự đi được, anh gửi em địa chỉ đi.”

“Được rồi, anh gửi ngay đây.”

“…Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em…. rất nhiều.”

Ở đầu dây bên kia, Jungkook cúp máy, gã lạnh lùng nhìn qua căn phòng ngủ trống không một lần nữa thật cẩn thận. Giờ đây gã có thể chắc chắn rằng Jimin chẳng hề ở nhà như em đã nói, và cũng tò mò rằng lần này, em có điều gì muốn giấu khỏi gã đây.

_____________________________

Jimin lần thứ hai kiểm tra lại tin nhắn Jungkook gửi trên điện thoại, em đã tới đúng địa chỉ gã gửi, nhưng tại sao lại không có ai ở đây…

Em tiến vào trong nhà hàng, hỏi lễ tân,

“Xin lỗi nhưng cho hỏi… Có ai tên Jeon Jungkook đặt bàn ở đây không?”

Cô gái phục vụ lướt qua danh sách đặt bàn một lúc rồi lắc đầu với Jimin,

“Rất xin lỗi, tôi không thấy tên vị khách nào như vậy trong danh sách hết. Quý khách có muốn đặt bây giờ không ạ? Nhà hàng vẫn còn bàn đó ạ.”

“…Không, cảm ơn cô nhiều. Đã phiền tới cô rồi.”

Người phục vụ lễ phép cúi đầu. Jimin bước khỏi nhà hàng, em đắn đo một lúc rồi gọi cho Jungkook. Gã nhanh chóng bắt máy,

“Alo?”

Em nhíu mày, đây là lần đầu tiên giọng gã nghe lạnh nhạt với em tới thế.

“Jungkook à, anh… đâu rồi?”

“Ý em là sao?”

“Em đang ở nhà hàng anh nhắn em tới…”

“Anh có việc bận đột xuất một chút ở văn phòng rồi, đột ngột quá nên không kịp báo với em.”

Jimin thở phào, có lẽ gã như vậy chỉ vì công việc đã dồn nén quá nhiều mà thôi.

“Vậy hả? Thế khi nào anh xong việc?”

“…Anh rất bận. Chắc phải tăng ca hôm nay rồi.”

“Nhưng hôm nay là-…”

“Em cố gắng tự bắt taxi về nhà đi, anh đã nấu sẵn đồ ăn rồi. Thế nhé, anh quay lại làm việc đây.”

Không một lời tạm biệt, Jungkook dứt khoát cúp máy.

Jimin ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại đang phát ra tiếng ‘tút tút’ liên hồi, em gắng gượng nuốt xuống cảm giác không lành nơi lồng ngực rồi bước tới phía trước, vẫy tay,

“Taxi!”

____________________________

Yoongi run run, anh nhìn Kim Seokjin rồi hỏi lại lần nữa,

“Hyung, anh chắc chứ?”

Seokjin thở dài, anh lấy kết quả xét nghiệm từ trong cặp táp ra đưa cho Yoongi,

“….Cậu tự xem đi.”

Yoongi cầm tờ giấy mỏng manh, sau đó dụi lại mắt mình như cố che đi cả đôi mắt đang ứ lệ,

“Em… Tại sao lại thế, hyung…? Thằng bé… giờ nó phải làm sao đây? Em biết thằng bé hay ho khan và ốm vặt, nhưng… Tại sao chứ…?”

“…Anh sẽ giúp em ấy hết mức có thể, nhưng… cũng chỉ được phần nào đó thôi… Đã di căn tới mức độ này thì anh e rằng…”

“…Còn tương lai của thằng bé nữa, nó phải như thế nào… Em biết nói gì với bác Park đây… Hai bác đã gửi gắm thằng bé cho em mà…”

Seokjin nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yoongi, anh thở dài,

“Cậu… là một người anh tốt đối với Jimin. Vậy nên đừng làm thằng bé thất vọng, đừng đổ lỗi cho chính mình.”

Yoongi nhắm mắt lại, giọng khàn khàn đầy đau đớn,

“Có thể kéo dài được bao lâu, hyung?”

“…Hai năm, nhiều nhất… là hai năm…”

Yoongi bật khóc.

*******
Part 8: Forgiveness.

Hiện tại – ngày 23/12, còn một ngày nữa tới lễ Giáng Sinh.

Hoseok thức dậy, anh ngái ngủ bước ra ban công và thiếu chút nữa giật mình ngã ngửa ra sau bởi bóng đen đứng lừng lững trong sân sau dưới ánh sáng le lói của bình minh mùa đông.

“Má nó! Ai đứng ở đó vậy??”

Một giọng nói khản đặc vang lên,

“Em, Jungkook đây.”

“Sao chú dậy sớm thế?”

“Em không ngủ được.”

“…Đợi anh chút. Cafe nhé?”

Không nghe được câu trả lời, Hoseok chẹp miệng rồi xuống tầng để pha hai cốc cafe nóng hổi mang ra sân sau của căn biệt thự. Anh đưa một cốc cho Jungkook, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt cậu em họ,

“Chú nhìn không ổn lắm.”

“Em biết.”

“Có chuyện gì thế, Jungkook? Có phải về Jimin không?”

“Anh biết mà, hyung. Anh biết chuyện này, có phải không?”

Hoseok nhíu mày, anh gõ gõ ngón trỏ lên thành cốc cafe đầy bất an,

“Nói rõ hơn đi.”

“Jimin, em ấy bị ung thư.”

“…”

Thấy Hoseok im lặng, Jungkook cười một tiếng khô khan vỡ vụn,

“Sao anh không nói với em?”

“Chú chưa thấy bản thân mình đủ khổ sở sao? Giờ biết thêm chuyện này để làm gì? Thêm những đêm mất ngủ, thêm những lon bia rỗng, và thêm cả nước mắt ư? Jungkook. Trước giờ vốn dĩ chuyện của chú anh chưa bao giờ muốn can thiệp vào, nhưng lần này anh thấy mình may mắn vì đã thấy được chú lúc này.”

“…”

“Jiminie và căn bệnh của em ấy, anh biết. Không lâu sau khi hai đứa chia tay, Yoongi đã đến nói chuyện với anh. Lúc đó ung thư đã di căn rồi, và em ấy chỉ còn nhiều nhất là hai năm.”

Jungkook nghe đến đây, ruột gan gã như đảo lộn – nhiều nhất là hai năm kể từ khi ấy, vậy là năm nay….

“Sao anh tàn nhẫn vậy, Hoseok? Sao tất cả mọi người đều tàn nhẫn với em như vậy?”

Hoseok thở dài, anh nhìn sang Jungkook,

“Trưởng thành lên đi, Jungkook. Cuộc đời chưa hề tàn nhẫn với em, chỉ là chính em tàn nhẫn với bản thân và những người yêu thương em vậy đó. Con người, có ai mà không biết đau… Chỉ là liệu họ có còn đủ yêu em để ở lại hay không thôi. Có những điều phải đến rồi sẽ đến, nhưng lại có những điều em hoàn toàn có khả năng để xoay chuyển – tỉ như việc Jimin vậy, căn bệnh của em ấy là không thể tránh khỏi, nhưng hạnh phúc của hai em, em đã có thể có tới hàng ngàn cách khác nhau để gìn giữ và nối tiếp nó… rồi em chọn cắt đứt tất cả.”

“Nhưng chẳng phải do em ấy ngoại tình-…”

“Vấn đề là ở đó, em thấy không? Trong hàng ngàn con đường dẫn tới thành Rome, cả em và Jimin đều đã lựa chọn những con ngõ cụt dù đã biết rõ nó sẽ chẳng thể dẫn tới đâu.”

“Ý anh là…”

“Hãy nói chuyện thẳng thắn với Jimin đi Jungkook. Trực tiếp đối diện với hiện tại của em, để lại những kí ức tốt đẹp cho chính mình và người mình yêu thương. Làm ơn, lần này xin em hãy chọn một con đường đúng đắn. Anh cầu chúc cho em được tất cả bình yên và hạnh phúc mà trái tim em luôn mong mỏi.”

Nói xong, Hoseok quay vào trong nhà, để lại một mình Jungkook ngẩn ngơ.

Gã nhìn về phía xa – đằng sau rặng núi, mặt trời dần ló dạng.

_____________________________

“Jimin… Tôi có thể nói chuyện với em một chút được không?”

Lúc Jimin nghe thấy câu này cũng là lúc em vừa quệt xong vết máu khỏi khoé miệng. Thấy Jungkook đứng ngập ngừng ngoài cửa phòng, em cười xoà,

“Được chứ, anh vào đây ngồi đi.”

Jungkook bước vào, ngồi ghé lên mép giường êm ái, gã cúi xuống nhìn hai bàn tay mình rồi nói nhỏ,

“Chúng ta có thể thành thật với nhau lần này không?”

Jimin khựng lại,

“Về việc gì vậy…?”

“Về những điều chúng ta đã làm sai trong quá khứ, giờ tôi muốn cố gắng… sửa chữa nó.”

Jungkook ngước lên nhìn Jimin đang đứng phía đối diện, gã nuốt xuống cơn nghẹn nơi cổ họng,

“Liệu có phải là quá muộn rồi không?”

Em lắc đầu rồi thì thầm,

“Sẽ luôn có chỗ cho sự thứ tha.”

Sẽ luôn có chỗ cho sự thứ tha, Jungkook lẩm bẩm nhắc lại. Mong rằng trái tim em sẽ đủ độ lượng để thứ tha cho gã, cho cuộc tình dở dang này, và cả cho chính em nữa.

Để em được bình yên.

“…Lúc ấy, có thật sự là em đã yêu một người khác không?”

Jimin thở dài, em biết câu hỏi này sẽ đến. Em ngồi xuống cạnh Jungkook, nhẹ nhàng trả lời,

“Chưa từng. Em chưa từng yêu một ai khác khi anh rời đi.”

“Tại sao em lại làm vậy?”

“Em không muốn anh thương hại em như một kẻ bệnh tật sắp lìa đời. Thà rằng…. cứ để anh nghĩ em là kẻ bội bạc còn hơn. Như vậy thì ít nhất anh sẽ được thoát khỏi gánh nặng là em.”

“Sao lại là thương hại… Trước giờ vẫn luôn chỉ là thương, Jimin à. Tôi thương em và yêu em tới vậy, sao có thể coi em như gánh nặng?”

Jimin cười gượng,

“Có những việc ta phải sống thực tế lên thôi. Mộng mơ tuổi trẻ, tình yêu đích thực gì đó… không gì có thể giúp ta chống lại thực tại nghiệt ngã được, trừ chính bản thân. Và khi em ở đó, Jungkook, khi em ở bên anh với căn bệnh quái ác này, thì em sẽ giúp anh được điều gì?”

“Nhưng tôi yêu em đâu phải vì em hữu dụng, mà tôi phải lòng với em vì em là chính em thôi. Vì em, là một nửa của tôi.”

“Nếu nó là một nửa đang thối rữa, thì hãy bỏ nó đi.”

Jungkook quay sang, hai tay nâng gò má em lên và nhìn thẳng vào đôi mắt buồn rầu kia.

Sao em gầy quá.

“Em đã dạy tôi phải yêu thương chính mình, vậy làm ơn, em cũng yêu thương lấy chính em đi.”

“….”

“Dù cho là bệnh tật, nhưng tôi vẫn sẽ yêu em, bạn bè vẫn sẽ bên em, gia đình vẫn sẽ đón chào em về nhà.”

“…”

“Nghe tôi này, Jimin. Thay vì liên tục đẩy xa những người em yêu thương và chịu đựng nỗi đau trong cô độc, thì hãy đón nhận lấy những cái ôm, những lời ấm áp của họ, hãy đón lấy chúng, và để chúng sưởi ấm cho em. Hãy tha thứ cho chính mình, bởi chỉ khi ấy trong em mới có thể được bình yên. Đừng để cho căn bệnh lấy đi ánh sáng nơi đôi mắt em, bởi đó chính là ngọn đèn thắp sáng cho cuộc đời tôi. Là em, đã đem lại cho tôi hạnh phúc.”

“….Jungkook à….”

“Tôi xin lỗi vì đã rời xa em, xin lỗi em vì tôi đã không đủ can đảm để hỏi thăm em dù chỉ là một lần trong suốt hai năm qua. Tôi đã quá hèn nhát, chạy trốn khỏi quá khứ của chính mình, khỏi tình yêu của chúng ta…”

Tia nắng đầu tiên chiếu vào qua ô cửa sổ sát giường, hắt lên hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau, nức nở.

______________________________

Ngày hôm ấy, Jungkook và Jimin đã dành trọn vẹn từng khoảnh khắc bên nhau. Tất cả những người còn lại trong biệt thự để hai người có không gian riêng tư, như thể cả thế giới trong mắt Jungkook chỉ còn một mình người gã thương yêu nhất – Park Jimin.

Jungkook cùng em đắp người tuyết, cùng em nướng bánh quy gừng, pha cacao quế và thủ thỉ những lời ngọt ngào cho em nghe. Gã lắng tai thật kĩ, khắc ghi giọng nói, từng biểu cảm, tiếng cười giòn giã và cả đôi môi em mềm mại. Gã không thể bỏ qua dù chỉ là một khắc cạnh em, khi giờ đây từng giây còn lại đang trôi dần khỏi bàn tay gã, như những hạt cát mịn.

Jimin chống cằm nhìn người thương, em khẽ hỏi,

“Anh không hút thuốc sao?”

Jungkook nhìn xuống điếu thuốc George Karelias Aund Sons bên cạnh tách trà bạc hà rồi lắc đầu,

“Tôi sẽ bỏ thuốc.”

Em chỉ mỉm cười,

“Có những thứ… đến lúc phải buông bỏ nó thôi.”

Jungkook cũng nhoẻn cười,

“Tất cả trừ em.”

Tất cả, trừ bông hoa đậu ngọt của em và gã.

*******
Part 9: Commemoration.

Jimin đã trút hơi thở cuối cùng vào đêm Giáng Sinh thiêng liêng. Em rời xa nhân gian trong vòng tay ấm áp của người em yêu, bên những người bạn mà em trân quý nhất.

Jungkook đêm đó không hề khóc.

Gã chỉ nắm lấy tay em, thật chặt, lắng nghe em dịu dàng hát khúc ca Giáng Sinh, và rồi cũng dịu dàng nhắm mắt an nghỉ. Trước khi rời đi, em vẫn mỉm cười và thì thầm với gã,

Lần tới, chúng ta lại trồng hoa đậu ngọt nhé.

Giai điệu nhạc Giáng Sinh vẫn xoay tròn trong căn phòng nhỏ, cuốn theo mùi bánh quy gừng, hương cacao quế, và cả điều đẹp đẽ nhất mà Jungkook từng được gặp trong suốt cuộc đời.

_____________________________

Tám năm sau.

“Ha-junie, con ở nhà chú nhớ ngoan ngoãn nghe không? Đừng quậy đấy, chú không thích trẻ hư đâu!”

Haeng Won cúi người xuống dặn dò đứa nhỏ thật cẩn thận, và sau khi nhận được cái móc ngoéo bé xinh xinh cùng nụ hôn tạm biệt thì cô mới yên tâm rời đi, sau đó vào trong xe cùng chồng mình.

“Hoseokie, có ổn không đó?”

Hoseok thở dài, anh nắm lấy tay vợ,

“Không sao đâu, hãy tin tưởng Jungkook. Cũng đã tám năm rồi mà…”

“Nói mới nhớ, sắp tới Giáng Sinh rồi…”

_____________________________

Ha-jun vào trong nhà, đây là lần đầu tiên cậu được tới thăm người chú mà ba Hoseok luôn kể cho cậu nghe từ nhỏ, và cậu vẫn còn chưa nhìn coi mặt mũi chú ra sao nữa.

Vì lúc nãy cửa nhà mở nên với tư cách là một đứa trẻ tự giác, cậu gọi lớn “Cháu vô nhà đây!” sau đó tự bước vào. Đang không biết bắt đầu tìm ở đâu, thì cậu nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ khu vườn sau nhà.

Tò mò bước tới, thì một mùi hương ngọt ngào trùm lấy Ha-jun, mà lạ thay lại dịu dàng như thể một cái ôm ấm áp. Cậu ló đầu ra nhìn thì thấy một người đàn ông điển trai đứng khiêu vũ một mình giữa những bông hoa tím xinh đẹp, đôi mắt người đó nhắm lại, chân di chuyển theo nhịp nhạc thật đẹp đẽ.

Đây là người chú mà ba đã kể ư?

Đang ngơ ngẩn ngắm nhìn thì Ha-jun thấy người kia đã nhìn cậu từ lúc nào, khiến cậu giật mình thon thót,

“C-Chú!”

Người kia gật đầu.

“Cháu là Jung Ha-jun ạ!”

Lại gật đầu.

“Chú là Jeon Jungkook ạ?”

Jungkook mỉm cười, gã chẳng trả lời câu hỏi của thằng bé mà lại gần nắm lấy tay nó,

“Cháu đã đói chưa?”

_____________________________

Ha-jun ngồi bệt trên sàn phòng khách, cậu bận rộn vẽ một bức tranh để tặng cho người chú của mình. Sau một tuần ở lại đây, cậu đã nhận ra rằng cậu khá là mến chú đấy chứ. Chú Jeon rất tốt bụng, lại còn hiền nữa, chỉ là thỉnh thoảng chú khiêu vũ một mình ngoài vườn hoa đậu ngọt, và khi cậu hỏi chú tại sao chú lại khiêu vũ một mình như vậy, chú trả lời,

“Để tưởng nhớ.”

Tưởng nhớ, Ha-jun chưa được ba mẹ dạy từ này nhưng là một cậu bé lanh lợi, cậu cũng có thể lờ mờ đoán được rằng có lẽ “tưởng nhớ” là điều gì đó khá buồn bã. Đôi khi Ha-jun cũng bắt gặp chú Jeon ngồi một mình dưới hiên nhà, bên cạnh chú là tách trà bạc hà thơm nức cùng lát bánh shortcake dâu ngọt ngào – chú không hề dùng tới cả hai thứ ấy.

Có lần Ha-jun hỏi chú,

“Chú ơi, chú đang chờ ai ạ?”

Ha-jun sẽ nhớ mãi nụ cười của người đàn ông này, nụ cười mà đứa trẻ như cậu chưa thể hiểu được nhưng bất giác cũng khiến cậu cảm thấy đau đớn tới khó thở.

“Chú không chờ, mà người đó đang chờ chú.”

“Ai vậy chú?”

“Một người rất quan trọng, người mà chú nợ cả đời thương yêu…”

______________________________

Yoongi chần chừ một lúc rồi ấn nút gọi. Cái tên anh lưu trong danh bạ vẫn như vậy, nhưng đã rất lâu rồi chẳng còn có ai trả lời anh nữa. Tiếng chuông đổ một hồi rồi chuyển tới hộp nhắn thoại với giọng nói ấm áp,

“Xin lỗi vì không thể bắt máy, hãy liên lạc lại với tôi sau nhé, chúc bạn một ngày an lành!”

Jimin…. Đã biến mất khỏi thế gian được gần tám năm rồi. Và ngày em rời đi, em đã để lại trong tâm trí của những người em trân quý nhất phần kí ức đẹp đẽ chẳng thể nào quên. Yoongi, như thói quen, lại thủ thỉ vào hộp thư thoại của Jimin vài câu tán dóc và phàn nàn về cuộc sống hằng ngày của anh. Dẫu biết rằng sẽ chẳng có ai nghe chúng, sẽ chẳng có ai trả lời lại chúng nhưng anh vẫn cứ trò chuyện, như một cách để tưởng nhớ.

_____________________________

Taehyung, Seokjin và Namjoon lần lượt đặt ba bó hoa đậu ngọt tím thơm ngát xuống trước phần mộ màu trắng ngà nhỏ xinh, rồi tới chỗ nghỉ chân gần đó. Namjoon mở lời trước tiên,

“Trời trở lạnh nhanh thật nhỉ.”

Taehyung chép miệng,

“Vâng… Em phải đặt hoa đậu ngọt từ tỉnh khác về chứ trái mùa nên Busan không có chỗ nào trồng được hết.”

“Vậy mà… vườn hoa nhà Jungkook vẫn nở rộ.”

Seokjin gật đầu, anh thở dài rồi ngả người tựa vào lưng ghế,

“Hôm trước anh tới thăm thằng bé…. Mừng là nó vẫn ổn.”

“Tám năm rồi, nếu cậu ta không sống tốt thì chẳng phải phụ lòng bạn thân của em sao?”

Seokjin lừ mắt nhìn Taehyung,

“Bao lâu rồi mà mồm miệng vẫn còn chưa hết ghê gớm vậy nữa!”

Taehyung ‘xuỳ’ một tiếng,

“Em đùa thôi. Cậu ta cũng khổ sở rồi. Cả hai đều vậy…”

Seokjin thở dài, anh lấy từ trong túi giấy ra một chiếc bình giữ nhiệt và ba chiếc cốc giấy.

“Cacao quế nhé? Anh không thể pha ngon như Jimin, nhưng… để chúng ta tưởng nhớ em ấy…”

Chòi nghỉ chân giờ thơm lừng mùi hương cacao quế, Taehyung nâng chiếc cốc ấm áp lên rồi nhìn về nơi Jimin an nghỉ,

Ôi… tình yêu đáng giận này.”

*******
Part 10: Lathyrus odoratus.

Jungkook đã từ rất lâu rồi chẳng còn đếm số ngày gã không có em bên cạnh nữa. Bao nhiêu mùa hoa đậu ngọt trôi qua, gã cũng không nhớ được nữa rồi. Có lẽ thời gian đang bào mòn dần đi trí nhớ của gã, nhưng lạ thay gã chưa bao giờ có thể quên đi nụ cười cuối cùng của em.

Vẫn là tách trà bạc hà ấy, vẫn là miếng shortcake dâu ấy nhưng hôm nay Jungkook cảm thấy có điều gì đó sắp tới, một điều đặc biệt mà gã chưa thể nhận ra. Gã bụm miệng húng hắng ho rồi quyết định đi vào nhà – tiết trời đã vào đông nên lạnh buốt.

Vừa đứng dậy khỏi ghế, nhịp tim gã đột nhiên tăng nhanh và tầm nhìn mờ nhoà đi – mọi thứ xoay tròn, rồi tối đen.

_______________________________

Jungkook tỉnh dậy ở khu vườn quen thuộc sau nhà, nhưng gã nhận ra cơ thể mình nhẹ bẫng và thoải mái hơn rất nhiều. Gã nhìn quanh rồi ngạc nhiên khi thấy chính mình đang nằm gục dưới hiên nhà, có lẽ… đã chết rồi. Thế nhưng gã bình thản biết mấy, đón nhận cái chết nhẹ tựa lông hồng. Giờ đây gã tự do, và có thể tới bất cứ nơi đâu gã muốn.

Gã tới thăm Hoseok đầu tiên, nhưng không thấy ai có nhà. Yoongi, Seokjin, Namjoon và Taehyung đều vậy, nhà ai cũng đều tắt đèn và khoá chặt cửa, làm gã có chút thắc mắc. Chẳng phải ngày kia là Giáng Sinh sao?

Jungkook chợt nhớ ra điều gì đó rồi ghé qua căn biệt thự năm ấy, nơi gã được nắm tay em lần cuối cùng. Tới gần, gã nghe thấy được tiếng cười vui vẻ và không khí Giáng Sinh đong đầy trong căn phòng khách ấm cúng – tất cả mọi người đều đang tụ họp tại đây, cùng nhau quây quần bên lò sưởi lách tách và những tách cacao nóng hổi.

Gã thở phào, mừng thay. Mừng thay họ đều đang hạnh phúc.

“Thế nhưng hạnh phúc của anh thì sao, Jungkook?”

Gã quay người lại, và nhìn thấy Jimin – em mặc chiếc áo len màu be, mỉm cười dịu dàng. Em đứng tựa sát lò sưởi, vẫn xinh đẹp như gã hằng nhớ nhung.

Jungkook không biết mình nên nói gì nữa. Gã đã chờ em quá lâu, chuẩn bị những điều cần nói với em quá nhiều thế nhưng giờ đây khi gặp được em rồi gã chẳng thể nói được lời nào. Jimin khúc khích cười,

Sao anh lại ngơ ngẩn vậy? Anh không muốn gặp em ư?”

“Anh… Không, anh không ngờ là sẽ gặp em tại đây.”

Hừm… Vậy ư.”

Em tới gần Jungkook hơn, bàn tay nhỏ nhắn của em nắm lấy tay gã.

“Chà… Sắp tới Giáng Sinh rồi sao.”

Jungkook cảm nhận được bàn tay gã ấm áp biết mấy. Ấm áp tới mức gã không dám nói đây là thực.

“Ừm. Sắp tới Giáng Sinh rồi.”

Jimin im lặng một lúc rồi ngẩng lên nhìn Jungkook,

Vậy thì, liệu em có nên mong chờ một lời mời hẹn không nhỉ?”

Đôi mắt em như lấp lánh ý cười.

End Last Christmas.

Rate this post

Viết một bình luận