(HNM) – Ma túy “đá” là một loại ma túy tổng hợp nó có chứa chất methamphetamine (meth), amphethamine (amph), sử dụng nó sẽ tác dụng trực tiếp vào bộ não, gây kích thích thần kinh trung ương và có thể tạo ảo giác kéo dài tới 3 ngày sau khi dùng.
Mới xuất hiện ở nước ta vào khoảng năm 2006, nhưng so với cơn bão “trắng” (heroin) ở những năm 1990 thì “đá” hoành hành dữ dội hơn nhiều lần và nhanh chóng khẳng định “thương hiệu” của một loại ma túy cực độc. Thứ chất kích thích chắng khác gì “tội ác chiến tranh” này xui khiến con người không làm chủ được bản thân mất nhân cách, có những hành động như súc vật…
Bài 1: “Đập đá” phá cuộc đời
Công cụ của quỷ dữ
Những bữa tiệc “ma túy đá” thâu đêm suốt sáng khiến một người đang độ tuổi thanh niên, sức khỏe sung mãn trở nên thân tàn ma dại. Nguy hại hơn “ma túy đá” còn xui khiến phần “quỷ” trong con người trỗi dậy. Hưng phấn, sung mãn, sự tự tin của người dùng chất độc này, khiến người nghiện luôn dám làm những việc mà khi tỉnh táo họ không bao giờ làm như: Nhảy từ trên cao xuống đất, quan hệ tình dục tập thể, chạy xe với tốc độ rất cao, hoặc rạch dao vào chính da thịt của mình. Ma túy “đá” có thể khiến cho người sử dụng nó có thể thức suốt 3-4 ngày, không có cảm giác thèm ăn (bởi nó được sản xuất từ ephedrine, một chất thường có trong thuốc giảm cân), không thèm ngủ, dành hết thời gian và sức lực cho việc nhảy nhót, lắc lư hàng chục giờ, với việc quan hệ bừa bãi nó khiến cho người sử dụng tả tơi như cái xác ve.
Những bữa “đập đá” thâu đêm khiến nhiều thanh niên trở nên thân tàn ma dại.
Thực ra ma túy “đá” đã có từ thời thế chiến thứ hai được các binh lính Đức dùng trước khi ra trận. Bởi nó khiến người dùng nó không đói mà còn trở nên hung bạo. Tác hại ghê gớm của “đá” khiến người sử dụng không sợ chết, mà chỉ muốn chém giết. Tại Việt Nam, loại chất amph và meth đã có mặt từ trước năm 1975. Vào thời điểm đó khi có mặt ở Việt Nam lính Mỹ đã phát hiện ra rằng họ bị đẩy vào một cuộc chiến tranh phi nghĩa, mất đi tinh thần chiến đấu nên những người lính rất sợ cái chết treo lơ lửng trên đầu và họ thường lo lắng tới mức hoảng loạn khi nghe tin phải chuẩn bị hành quân. Để tự chấn an, lính Mỹ phải tìm đến với ma túy dạng viên có tên là AST và Estacy (chứa meth và amph).
Theo Thượng tá Lê Văn Thuần – Phó trưởng Phòng Kỹ thuật hình sự CATP Hà Nội, ma túy “đá” thực chất là một loại ma túy tổng hợp, có tên trong từ điển về ma túy là Methamphetamine (meth). Ma túy “đá” tồn tại ở cả dạng viên nén nhưng xuất hiện ở Việt Nam chủ yếu ở dạng tinh thể. Cách đây hàng chục năm, thế giới đã biết tới meth là loại thuốc được điều chế để điều trị cho các bệnh nhân có bệnh tâm thần, trầm cảm… Khi dùng, thuốc sẽ kích thích hệ thần kinh người bệnh, khiến họ trở nên hoạt bát, tinh thần hưng phấn, mất cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ và làm trí nhớ người được cải thiện. Tuy nhiên, quá trình đưa vào sử dụng, các bác sĩ, các nhà khoa học đã nhận thấy, meth gây cho người sử dụng các tác dụng xấu và có hại. Người dùng meth nhiều, ảo giác sẽ luôn thường trực, luôn ở trạng thái buồn ngủ, thần kinh rối loạn, tính cách trở nên hung hãn.
Tác hại khôn lường
Nếu trước đây dân chơi dùng thuốc lắc, mê muội rủ nhau đi “cắn” thì bây giờ họ dùng ám hiệu để thể hiện đẳng cấp dân chơi họ chơi “đá” là “phá núi” và đập đá “sặc…”. Dạng ma túy này được bán như cục trắng giống viên thuốc Tây hoặc dạng bột có hạt giống mì chính. Dạng viên nén khoảng một triệu đồng một viên được sản xuất từ một dạng hỗn hợp ketamine, amph, meth. Có thuốc vào người nghiện “đá” có biểu hiện nhảy nhót la hét điên cuồng, nhưng nếu thiếu thuốc kẻ nghiện lại mắc vào cảm giác rất lo lắng, hoảng sợ, như có cảm giác luôn bị rình rập, truy sát họ khiến họ trốn chui trốn lủi vào những nơi tối tăm không có ánh sáng, và khi đó họ như bị hàng ngàn con sâu bọ bò dưới da rất khó chịu, khiến họ tự cào cấu mặt, mũi, tay, chân dù da thịt đã bị rách toạc họ vẫn cào, khiến các vết thương bị lở loét…
Đúng như thuật ngữ được truyền khẩu đã “chơi phải đập đá” nên giá tuy đắt và cách cũng khác thường khi người chơi phải đốt nóng bột “đá” bằng một dụng cụ thủy tinh hình dạng như ống thuốc lào, rồi hút vào bằng miệng (dân chơi thường hay gọi là “ực”), đi kèm thị trường “đá” thì việc kinh doanh dụng cụ cho dân chơi cũng khá đắt hàng. Cách đây chưa lâu, CA quận Long Biên vừa triệt phát một tụ điểm buôn bán các dụng cụ chơi “đá” tại khu vực đầu phố Phú Viên, Bồ Đề. Tay chủ kinh doanh loại độc tố này bề ngoài khá giản dị khi núp bóng một cửa hàng xén nhưng khi bị bắt giữ hàng xóm mới tá hỏa khi hắn sở hữu một khối lượng lớn địa ốc và cả xe sang nhờ bao năm âm thầm tiếp tay cho quỷ. Mặc dù giá của “hàng đá ” rất cao, 100gr tinh chất giá 45 triệu đồng, và một viên nén giá khoảng 1 triệu đồng nhưng vì ma lực ảo của nó mà rất nhiều “dân nghiện” muốn nâng đời trở thành “dân bay”.
Khoảng giữa năm 2006, khi ma túy “đá” bắt đầu mon men ra Thủ đô, nhiều người và gia đình thiếu hiểu biết đã bị mắc bẫy dân nghiện khi bị chúng lừa phỉnh là sử dụng “đá” sẽ cai được nghiện heroin, cần sa… Tin vào lời dối trá độc ác này nhiều gia đình đã “ném tiền qua cửa sổ” tự nguyện mua “đá” về cho con đã bị nghiện dùng thử. Và bà cụ trong câu chuyện kể trên cũng trở thành nạn nhân của trò lừa đảo dã man này với mơ ước con cái sẽ thoát khỏi sự lệ thuộc của “cái chết trắng” trở về với đời thường. Nhưng hậu quả thật tai hại, con cái hư hỏng, của nả cũng đội nón ra đi. Nhiều ông bố, bà mẹ chất phác đã phải muối mặt nửa đêm đi tìm và lôi các quý tử ở ngoài phố về chỉ vì “ngáo đá” – tình trạng phê ma túy dạng đá. Có “ông quý tử” sau khi “đập đá” nửa đêm trèo tường vào trụ sở UBND xã hò hét, có “ông” đang đi giữa đường vứt cả xe máy chạy vào nhà dân vì cứ ngỡ có hàng trăm người đang đòi tìm giết, “ông” nào hiền lành hơn thì dùng “đá” xong chẳng chịu đi đâu, chui vào xó nhà hết chửi cha, chửi mẹ đòi quyền làm chủ gia đình chán chê lại giở trò nằm bẹp trong tủ áo vì ảo giác bị tấn công…
Ở những nơi mà bão “đá” tràn qua đã để lại những hậu quả khôn lường. Ở những làng ven đô như Tứ Liên, Triều Khúc, Phú Đô, Mễ Trì… một thời bỗng nhiên giàu có vì có tiền đền bù giải phóng mặt bằng như từ trên trời rơi xuống nên nhiều gia đình đã lâm vào tình cảnh bi đát của cải đội nón ra đi cùng sự chơi bời, phóng túng của các quý tử. Nên ở những nơi đó chỉ trong thời gian ngắn bao “mái đầu bạc” đã than thở tiễn đưa các “mái đầu xanh” về chầu “ông bà, ông vải”. Đến như khu phố trung tâm cũng có nhiều gia đình tan tác vì có con trót lao vào “đập đá”. Âm thầm chịu đựng hậu quả của bão “đá” giờ nhiều bà mẹ có con trót mắc vào cái chết trắng chỉ biết than thở, chỉ có cái chết mới thoát hết nợ đời!