Có một câu chuyện như thế này, chẳng rõ bạn đã nghe hay chưa. Suốt nhiều ngày trời, cô gái nhỏ luôn được chàng trai nhà bên tặng mỗi ngày một quả táo ngọt thơm. Cô nàng nựng táo trong tay, mang cả lên giường, đặt cạnh gối mỗi buổi tối đi ngủ. Những giấc mơ ấm màu tưởng tượng của lứa tuổi lắm mộng mơ. Cô băn khoăn không biết liệu rằng chàng trai đó có thực sự thích mình không. Cô nghĩ về cách chàng trai đó quan tâm mình, rõ ràng không hẳn là bạn bè, không hẳn là anh trai em gái. Còn những quả táo kia, người ta đã chẳng nói chúng là biểu tượng của tình yêu sao. Cô đã giữ mãi những suy nghĩ như thế trong nhiều năm trời, ngay cả khi chàng trai đó chẳng còn tặng táo vào mỗi buổi sáng nữa. Mãi cho tới khi chàng trai ấy dẫn một cô gái tới trước mặt cô và nói: “Đây là bạn gái anh!”. Cô nàng hụt hẫng. Những quả táo năm xưa, vốn được xem như điều bí mật lạ lùng dần dần được hé sáng. Chàng trai tặng táo chỉ vì nhà có nhiều táo. Những quả táo đơn thuần như nhiều thức quả khác. Là táo giản đơn chứ không hề mang một thông điệp ngầm nào như cô nhóc vẫn luôn nghĩ. Vậy mà cô nhóc đã băn khoăn trong một khoảng thời gian rất dài.
Rất nhiều cô bạn của tôi, sau khi tình yêu ra đi, đã chẳng hề đau đớn, đã chẳng hề oán than. Bạn đừng vội nghĩ rằng họ lãnh cảm, càng chớ nên cho rằng họ đủ tinh tường để không níu kéo một tình yêu đã hết hạn. Họ hèn nhát hơn tất thảy chúng ta, bởi họ đang tự trói buộc mình bằng ý nghĩ nhất định người kia sẽ quay về. Họ giữ toàn bộ kỉ niệm cũ, những món đồ cũ, những tấm ảnh cũ, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn đôi ngày nào. Họ ép mình chờ đợi dù người kia đã và đang hạnh phúc bên tình mới. Họ biết rõ câu trả lời cho sự đợi mong của mình nhưng vẫn không đủ dũng cảm để đối mặt. Họ cứ mải miết đi trên con đường ảo vọng ấy, để rồi mệt nhoài, để rồi gục ngã.
Trong một câu chuyện mà tôi đã đọc, nhân vật nữ chính là một cô nhóc học trò rất dễ thương. Ở cái tuổi lắm xúc cảm và nhiều rung động ấy, sẽ thật khó để có thể giấu được những nhịp đập rộn ràng của trái tim mình khi đứng trước một chàng trai nào đó. Thế nhưng, cô chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình với chàng trai mà mình cảm mến. Hai người gặp nhau mỗi ngày, đi bên nhau mỗi buổi tan học, kể với những câu chuyện chẳng bao giờ dứt. Và cứ thế, cô nhóc mang nỗi trở trăn của mình kể với cô bạn thân. Cô này khuyên rằng nên hỏi thẳng, để không tưởng bở và thôi ảo mộng. May mắn, cô nhóc nhân vật chính đã làm theo. Cô đã viết vài dòng vào sau một cuốn sách để tặng anh chàng kia. Và thần Cupid đã mỉm cười khi chàng ta cũng có những suy nghĩ tương tự. Cô nàng cảm ơn cô bạn kia rối rít vì đã giúp cô thoát khỏi mớ nghĩ suy vẫn trói buộc cô bấy lâu.
Bạn chắc chắn sẽ hỏi tôi rằng sẽ thế nào nếu anh chàng kia từ chối. Chẳng sao đâu bạn ạ, bởi trước hết, chúng ta đã có được một câu trả lời. Dù có thể nó chẳng như mong đợi, có thể nó chẳng làm chúng ta hài lòng, nhưng chúng ta đã không còn thao thức vì nó mỗi đêm. Chỉ cần nói ra, chúng ta đã nhẹ lòng. Nói thì đơn giản, nhưng đâu phải ai cũng có thể làm được những điều đó. Vì vậy, vẫn còn rất nhiều người trong chúng ta đang tự mua dây buộc mình, đẩy mình vào tình thế phụ thuộc vào cảm xúc của người khác mà chẳng dám hỏi rõ cảm xúc ấy. Thật đáng buồn thay!