Úc Hỉ về tới nhà, Liễu Hương Đông vẫn chưa ngủ, hình như đang đợi cô.
Úc Hỉ ở ngoài cửa thay dép đi trong nhà, Liễu Hương Đông đi tới hỏi: "Sao rồi con?"
Úc Hỉ nói qua loa: "Cũng tạm ạ, nhưng có lẽ người ta không có ý gì với con cả."
Mặt Liễu Hương Đông lộ vẻ thất vọng, không khỏi cằn nhằn: "Sao lại không có ý gì với con chứ, con có chỗ nào kém hả? Mắt nhìn của con trai bây giờ phải cao tới tận trời mới chịu à..."
Úc Hỉ dở khóc dở cười.
Liễu Hương Đông cằn nhằn mãi một lúc lâu mới thôi, lại thấy cô không để tâm nghe nên chỉ đành thở dài một hơi rồi nói: "Con rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải về phương Nam một chuyến nữa."
Ôn Thuần Chi đưa Úc Hỉ về chỗ ở xong thì nhận được điện thoại của Ninh Tắc Mộ, anh ấy hỏi anh có đến hay không?
Đợi tới lúc anh đi tới phòng bao, Ninh Tắc Mộ nói: "Sao vậy? Hỉ Hỉ không đến à? Cậu với em ấy vẫn chưa làm lành sao?"
Ôn Thuần Chi ngồi xuống sô pha, châm điếu thuốc.
Ninh Tắc Mộ thấy bộ dạng chán nản đó của anh, không khỏi bật cười.
Trong lòng thầm nghĩ Ôn Thuần Chi thật sự đã bị Úc Hỉ nắm chắc trong lòng bàn tay, rồi lại không khỏi cảm thấy khó mà tưởng tượng được: "Rốt cuộc thì cậu thích Úc Hỉ vì điều gì vậy?"
Ôn Thuần Chi nhả ra một làn khói, làn khói màu xám trắng thi nhau lan tỏa, anh cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc thì anh thích cô vì điều gì?
...
Hôm sau Úc Hỉ và Liễu Hương Đông ngồi máy bay bay đến phương Nam.
Anh họ của cô - Dương Thụ đã ngoài ba mươi, bị dì cả thúc giục lập gia đình mấy năm nay. Năm gần đây mới dần ổn định, chuẩn bị kết hôn, ngày tổ chức lễ cưới được định vào ngày mai.
Dì cả trông thấy hai người thì bày ra một khuôn mặt tươi cười hớn hở: "Đến rồi đấy à, chắc là mệt lắm đúng không? Tu Nhậm với Úc Thiện sao lại không đến vậy?"
Liễu Hương Đông đáp: "Úc Thiện tới đây nếu để bên thông gia trông thấy thì ảnh hưởng lắm, vẫn không nên đến thì tốt hơn."
Dì cả nghe xong vội trách: "Nói gì thế, có như nào cũng là người nhà chúng ta mà!"
Liễu Hương Đông chỉ cười không nói gì.
Dì cả chuyển qua nói mấy lời với Úc Hỉ.
Lương Thiển cũng có mặt ở đây, Úc Hỉ với con bé ở chung một phòng. Lương Thiển nằm bò trên giường nghịch di động, nói: "Chị, chị có biết vì sao dì cả lại vội vã thúc giục anh họ kết hôn vậy không?"
Úc Hỉ tắm xong ra ngoài, vừa lau tóc vừa đáp: "Vì sao?"
"Thì bởi vì chị dâu có cái đó rồi đó."
Lương Thiển chống cằm, lại nói tiếp: "Thật ra em cảm thấy anh Dương Thụ không hề thích người chị dâu này đâu."
Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn con bé: "Sao em lại nói thế?"