một loại thơ và truyện rất ngắn chứa đựng lời răn bảo về đạo lí hoặc luân lí, nói công khai hoặc ngụ ý. Nhân vật trong NN có khi là người, có khi là động vật hay đồ vật đã được “nhân hoá”.
Thơ ngụ ngôn xuất hiện từ thế kỉ 6 tCn. ở Hi Lạp cổ với tác giả đầu tiên là Êdôp (Ésope). Ở Ấn Độ thế kỉ 3 sCn. cũng đã có một tuyển tập thơ và truyện ngụ ngôn làm bằng tiếng Sanscrit, sau này đã được nhiều nước chuyển thành truyện và thơ ngụ ngôn. Ở Pháp vào thời Trung cổ (1200), đã có một tuyển tập thơ ngụ ngôn đầu tiên. Đến thế kỉ 17, với La Fôngten J. Đ. (J. de La Fontaine), thơ ngụ ngôn đã đạt đến mức hoàn chỉnh và mẫu mực. Ở Việt Nam, Nguyễn Văn Vĩnh là người đầu tiên đã dịch thơ ngụ ngôn của La Fôngten. Một số bài thơ ngụ ngôn của Hồ Chủ tịch như “Bài ca sợi chỉ”, “Con cáo và tổ ong”, “Hòn đá” là những sáng tác kêu gọi nhắc nhở tình đoàn kết trong cuộc sống, đoàn kết là sức mạnh.