Trời chiều nhanh chóng ngã về tây, khắp rừng núi mênh mang nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Thôn Ôn Tuyền sát khu nhà nghỉ nước nóng, xôn xao thắp sáng đèn lồng đỏ thật lớn, chỉ thấy sương mù bốc lên, mờ mịt mênh mang, mỗi nhà nghỉ nước nóng kiểu Nhật, tất cả đều tinh xảo, nhưng chỉ có khu suối tiên của nhà họ Chu, xung quanh nham thạch, trồng đủ loại hoa thạch lựu hoặc mềm mại, hoặc đỏ tươi, từng đóa ở trong hơi nước ban đêm, huyền ảo xinh đẹp, còn rất nhiều hoa tươi, ở cách hồ nước nóng không xa, càng có vẻ nồng đậm tình ý. . . . .
Một cánh cửa chậm rãi kéo ra! !
Bên trong cánh cửa hộp lộ ra bầu không khí cao quý, một bầu hồ lô vàng cao khoảng một mét, khói mù bay lên làm người ta khoan khoái, bên trái là một cây quạt dán tường thật lớn màu tím, phía trên là hoa văn Quý Phi say rượu, phía dưới đặt một cái ghế nằm bằng gỗ lim vàng trăm năm thượng đẳng nhất, điêu khắc thành Phượng Hoàng, hai bên cạnh, đặt bàn gỗ tử đàn, tấm vải đỏ thẫm thêu màu vàng, rũ nhẹ xuống dưới, một bên kia chính là giường ngọc ấm, trên giường ngọc ấm bày nệm tơ tằm màu xanh đậm, bên giường đặt hai bụi trúc xanh rất độc đáo dáng dấp cao ngất tao nhã, một cây dù giấy kiểu cổ, vẽ hoa văn hoa anh đào Nhật Bản, xòe ra, che một góc giường nệm, lại tràn đầy lãng mạn và dạt dào tình ý. . . . .
Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng, còn có Lâm Bạch Bạch nở nụ cười đi ra khỏi phòng trước, lại mỉm cười gọi: “Khả Hinh? Ra đi!”
Không đến bao lâu. . . . .
Bên trong phòng, một cánh cửa khác nhẹ đẩy ra, xuất hiện một bóng dáng dịu dàng. . . . . Đường Khả Hinh mặc một cái áo dây màu trắng và váy ngắn tơ tằm màu trắng mà Trang Ngải Lâm chuẩn bị cho mình, lộ ra đùi đẹp thon dài cân xứng, chân trần đứng ở trên sàn nhà bóng loáng, bên ngoài khoác một váy lụa mỏng màu hồng kiểu Hàn Quốc có hoa văn Đỗ Quyên, vén búi tóc phân tán, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, mặt hơi ửng hồng và nụ cười quyến rũ, chậm rãi dời bước đi ra khỏi phòng, dịu dàng nhìn mọi người. . . . .
“Đi thôi!” Lâm Bạch Bạch vươn tay, gọi Đường Khả Hinh, bật cười nói.
Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, liền được Nhã Tuệ và Tiêu Đồng nâng đở, chân trần đi ở trên sàn nhà bóng loáng, cất bước đi về phía trước, một cơn gió thổi qua, phất lên đuôi áo lụa mỏng màu hồng của cô, lộ ra chân dài trắng nõn hấp dẫn của cô, đèn lồng đỏ dưới mái hiên chiếu rọi khuôn mặt trái xoan của cô, dịu dàng mê người, miên man tình ý, nhất là đôi mắt cô giống như gợn sóng mùa thu, tin tưởng trên thế giới không có bao nhiêu người, có thể từ chối đôi mắt này. . . . .
Lâm Bạch Bạch đi trước, bước nhanh đi về phía trước. . . . .
Bóng dáng dịu dàng Đường Khả Hinh đi qua tầng tầng cây cột gỗ kiểu Nhật, thỉnh thoảng gió nhẹ phất lên, bộ ngực của cô như ẩn như hiện, bay ra từng làn hương thơm thiếu nữ. . . . .
Lâm Bạch Bạch phịch một tiếng, kéo mạnh một cánh cửa hộp trong đó, một hồ nước nóng to lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, sóng gợn trên mặt hồ, từng cánh hoa màu hồng bồng bềnh, hoa thạch lựu giữa khe đá theo từng cơn gió thổi tới, khẽ lay động lắc lư, từng làn sương mù từ trong cánh hoa bay lên, một mùi hương đến từ trên thế giới tuyệt mỹ, mang theo sắc thái huyền thoại, bay trong không khí. . . . .
Hai bên cạnh hồ, vẫn đặt hai cây dù cổ màu vàng nhạt, ở bên trong cây dù vẽ cô gái, toàn thân quần áo trắng, khuôn mặt thẹn thùng cúi xuống đếm hoa, sương mù bay qua khuôn mặt của cô, trông rất sống động.
Bọn Nhã Tuệ và Tiêu Đồng nhìn hồ nước nóng, cũng chợt cảm thấy trở nên kích động.
“Vào đi!” Lâm Bạch Bạch đi vào trước, nhìn về phía Khả Hinh ngoắc ngoắc tay.
Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, chân trần cất bước đi vào bên trong, Nhã Tuệ và Tiêu Đồng ở hai bên cởi bỏ váy ngủ mong manh trong suốt của cô, để cho Lâm Bạch Bạch dẫn thân thể xinh đẹp khêu gợi, đầy hấp dẫn của cô, từ từ đi vào trong hồ nước ấm áp, khi cô gái bước chân dọc theo thềm đá trong hồ, từ từ đi xuống, một làn nước ấm dịu dàng mãnh liệt bao dung như vòng tay người tình, cô lập tức cảm thấy thoải mái, hai mắt rời rạc cũng hiện lên một chút ánh sáng cảm động, vươn tay vớt nhẹ nước nóng mang theo mùi hoa thạch lựu, lướt qua bờ vai trắng như tuyết của mình, cũng không nhịn được nở cười ngọt ngào dịu dàng nói: “Thơm quá . . . . . Thật thoải mái . . . . .”
“Dĩ nhiên thoải mái!” Nhã Tuệ và Tiêu Đồng cũng đồng thời đi tới, mỉm cười nhìn thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh ngâm mình ở trong hồ nước nóng đầy cánh hoa màu hồng bồng bềnh, sợi tóc ở cái cổ trắng nõn, lập tức ươn ướt rũ xuống, khuôn mặt khuynh thành say lòng người, cùng ánh trăng trên bầu trời làm nổi bật nét xinh đẹp giống như mỹ nữ thời cổ đại, bọn họ cùng ngồi xổm ở bên suối, cũng vớt nước nóng, tưới lướt qua bả vai của cô, mới mỉm cười nói: “Tôi ngửi được mùi thơm này cũng cảm thấy phấn chấn gấp trăm lần! Càng không cần phải nói đến ngâm !”
“Mọi người cũng xuống đi?” Đường Khả Hinh cảm giác mình đưa thân vào giữa vườn hoa trăm sắc, tâm trạng lập tức lộ ra vui vẻ, hài lòng cười ngọt ngào gọi.
“Thôi!” Nhã Tuệ vừa tưới nước nóng vừa cười nói: “Cô ngâm là được, chúng tôi xem cô. Tôi nghe Tiểu Vi và Tiểu Hà nói, ba chiếc máy bay trực thăng đang quanh quẩn ở phía trên, ngâm rất xấu hổ. Thật may trong hồ này có cánh hoa, thật đẹp. . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chỉ đành phải khẽ mỉm cười, lại ngồi một mình ở trên một tảng đá trong hồ, ở trong nước nhẹ nhàng đưa chân dài hấp dẫn lên, giống như đang tinh nghịch đánh nước, lúc này trên bầu trời đêm tịch mịch, nghe được nơi xa truyền đến tiếng nói cởi mở của đàn ông, thậm chí cô có thể nghe được tiếng nói của cha Tiểu Nhu, liền có chút nghi ngờ nói: “Nơi này cách nhà Tiểu Nhu không xa sao? Tại sao có thể nghe được âm thanh bên kia?”
“Không xa, không xa! ! Qua phía sau núi là tới !” Lúc này tiếng của Tiểu Nhu truyền đến.
Mọi người cùng nhau kinh ngạc xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Nhu vẫn mặc quần áo hôm nay, vẻ mặt lộ ra thật vui vẻ, nở nụ cười ngọt ngào chân trần đi tới, cứ rất quen thuộc phương hướng, đứng ở bên cạnh hồ nước nóng, tưới nước cho Khả Hinh, tưới lên trên bả vai trắng như tuyết của cô, mới thoải mái cười nói: “Khả Hinh! ! Ngâm thoải mái không? Nếu như cô thích, mỗi ngày tới ngâm! Mỗi ngày tôi đi cùng cô !”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức nở nụ cười ngọt ngào, ở trong nước xoay người, chuẩn xác nắm tay Tiểu Nhu dừng ở trong nước, biết ơn nói: “Không cần. Cám ơn cô. Riêng hôm nay chúng tôi đã quá trải nghiệm, cô thật sự dọa hỏng chúng tôi, thì ra nhà của cô giàu có như thế này !”
“Không nên nói như vậy!” Tiểu Nhu nhấc váy ngắn lên, đưa bắp chân trắng nõn của mình vào trong nước, rất săn sóc tưới nước cho Khả Hinh, vừa tưới vừa nói: “Cô từ từ ngâm! Ngâm đến mắt nhìn thấy mới thôi, như vậy tôi sẽ ngủ chung với cô ! Buổi tối, cây nhãn long ở bên ngoài phòng của tôi, thắp rất nhiều rất nhiều ngọn đèn nhỏ màu xanh, rất đẹp! Giống như ánh sao!”
“Ôi chao! Giống như ánh sao hả!” Tiêu Đồng và Lâm Bạch Bạch cùng Nhã Tuệ cùng đứng dậy, đã chuẩn bị thuốc cho Đường Khả Hinh theo căn dặn của Bác Phúc xong rồi, vừa đi vừa cười nói: “Tối nay Khả Hinh người ta làm sao có thể ngủ với cô ! ?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức hơi ngẩng đầu, mặt nhìn về phía Tiêu Đồng, làm nũng xấu hổ nói: “Thiệt là! Không nên nói như vậy! Ghét! Tối nay tôi sẽ ngủ với Tiểu Nhu!”
Tiểu Nhu cười hi hi hi, lại vui vẻ tưới nước, dội lên bả vai Đường Khả Hinh, không khỏi nhớ tới lời của Lãnh Mặc Hàn nói với mình hôm nay, cái câu nói đi đi, nhớ tới một lần, trái tim bị nện mạnh một lần, làm cho cô không tránh khỏi im lặng. . . . . Không tránh khỏi khó chịu. . . . .
Đường Khả Hinh vừa ngâm nước nóng, vừa cảm thấy Tiểu Nhu ở bên cạnh giống như có chút tâm sự, liền hơi ngưng khuôn mặt dịu dàng, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Nhu?”
“À?” Tiểu Nhu lập tức trợn to mắt, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Chuyện gì?”
“Cô có tâm sự à?” Đường Khả Hinh dịu dàng hỏi.
“Không có. . . . . Không có !” Tiểu Nhu vội nói.
Đường Khả Hinh dừng lại một lát, hai tròng mắt hơi lóe lên, mới dịu dàng bật cười, hỏi: “Cô nói đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô tiền đủ xài, sự nghiệp không cần suy nghĩ! Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm? Có phải bởi vì. . . . .”
“Không có!” Tiểu Nhu vội vàng trả lời, mắc cỡ mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, lẩm bẩm nói: “Không có. . . . .”
Đường Khả Hinh cố ý nheo mắt lại, nhịn cười, nói: “Thật?”
Tiểu Nhu im lặng một lúc, hai chân đá nước, cảm thấy nước ấm gợn sóng mùa thu, mới nhẹ nhàng hỏi: “Khả Hinh. . . . . Có phải mất đi người nhà, là một chuyện rất khổ sở, rất bi thương, rất cô độc hay không?”
Đường Khả Hinh nghe lời này của Tiểu Nhu, nhớ lại lúc mình còn rất nhỏ cha mẹ của mình liền đi khỏi mình, cô xúc động hơi cười nói: “Đúng vậy. . . . . Mỗi đứa bé, từ lúc sinh ra đều cho rằng mình và bạn nhỏ khác giống nhau, nhưng càng về sau, càng ngày càng phát hiện. . . . . Người bạn nhỏ khác có cha mẹ, nhưng mình không có. . . . . người bạn nhỏ khác xảy ra chuyện, có thể cầu xin người trợ giúp, mà bản thân mình từ lúc còn rất nhỏ cũng chỉ có thể mình dựa vào chính mình. . . . . Loại cảm giác này, là một loại cô độc không tưởng tượng nổi, nhất là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, cô mở mắt, toàn thế giới đều là sợ hãi và sợ hãi. . . . . Có đôi lúc, chúng tôi rất khát vọng đến gần người khác, nhưng có đôi lúc. . . . . Chúng tôi cũng rất sợ người khác hiểu chúng tôi . . . . .”
“Tại sao?” Tiểu Nhu hỏi.
Đường Khả Hinh cười ngọt ngào, ở trong nước ấm áp, dịu dàng nói: “Bởi vì. . . . . Chúng tôi không có cảm giác an toàn. Bởi vì chúng tôi sớm phải tiếp xúc thực tế. Không tin người khác có thể mang đến hạnh phúc cho chúng tôi, cũng không tin tưởng chúng tôi có thể mang lại hạnh phúc cho người khác, loại suy nghĩ trôi nổi này phải thật lâu thật lâu, mới có thể nhận thức rõ thế giới này. Chúng tôi thường không ngừng bỏ ra, chỉ cần người khác đối tốt với chúng tôi một phần, chúng tôi sẽ báo đáp một trăm phần. . . . . Dần dần, dần dần. . . . . Lúc chúng tôi nhận được tình yêu, dần dần mở lòng mình. . . . . Thật ra tôi cũng may mắn, may mắn Nhã Tuệ và chú Lưu vẫn quan tâm yêu thương tôi, cho nên tôi trưởng thành, xem như là bình thường và không lo buồn, tôi cũng cám ơn cha của tôi, sau khi tôi hiểu chuyện, dùng tất cả ngôn ngữ tốt đẹp, giữ gìn tấm lòng đơn giản của tôi. Nhưng một số đứa bé, bọn chúng trải qua tất cả cô đơn và bi thương mọi người không tưởng tượng nổi. . . . . Có đôi lúc, cô sẽ phát hiện, bọn chúng chỉ cần bản thân mình, nhưng có đôi lúc, cô sẽ phát hiện, bởi vì mọi người bỏ ra, mà bọn chúng trả giá tất cả tánh mạng đối với cô. . . . . Đây chính là suy nghĩ trôi nổi . . . . .”
Một giọt nước mắt trong suốt rơi vào trong hồ nước nóng.
Tiểu Nhu không nhịn được khẽ chớp mắt to, lỗ mũi ê ẩm. Vội vàng lau nước mắt.
Đường Khả Hinh dịu dàng nói xong, cảm giác có một chút âm thanh nghẹn ngào truyền đến, liền ngạc nhiên gọi: “Tiểu Nhu?”
“À! !” Tiểu Nhu vội vàng đáp.
“Cô làm sao vậy?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì! Tôi cảm thấy vẫn là Khả Hinh biết nhiều chuyện hơn tôi! Cô phải thật tốt! Khỏe mạnh đấy! Mau mở mắt, nhìn chúng tôi !” Tiểu Nhu vội vàng cười ngọt ngào nói.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải cười ngọt ngào.
“Tôi đi xem các cô nấu thuốc xong chưa! Cô từ từ ngâm. . . . . Tôi tới ngay !” Tiểu Nhu vội vàng đứng lên, đi ra ngoài hồ nước nóng, Đường Khả Hinh đang hưởng thụ thoải mái ở trong hồ nước nóng, một mình nhắm mắt lại, đầu tựa nhẹ vào hoa thạch lựu, mặc cho sương mù ướt đẫm sợi tóc bên mặt của mình, môi đỏ mọng đầy đặn hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, thỉnh thoảng hai chân hấp dẫn vẫy nước nóng, có thể mơ hồ nhìn thấy được bộ ngực lộ ra. . . . .
Mấy chiếc máy bay trực thăng, không dám dừng ở trên không trung hồ nước nóng, mà đang quanh quẩn bên ngoài hồ. . . . .
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, bữa tiệc ở nhà họ Chu, không ngờ không thấy giảm bớt, ngược lại càng ngày càng cao hứng, tiếng cười của Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai cũng truyền đến. . . . . Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, ngâm trong hồ nước nóng, nghe âm thanh cao hứng này cũng không khỏi mỉm cười, khi nước tuôn lên bộ ngực của mình thì không khỏi nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên xuất hiện tại trước mặt của mình, trong lòng mình kích động, lúc này người đàn ông đó rất có thể vẫn còn ở trên bàn tiệc hưng phấn uống thoải mái, yêu dáng vẻ anh cực kỳ phong độ và tự nhiên. . . . . Cô khẽ mỉm cười.
Từng viên đá nhỏ gõ nhẹ vào trong nước hồ ấm áp.
Đường Khả Hinh thiếu chút nữa ngủ thiếp đi ở trong hồ nước nóng, nghe tiếng nước va chạm, cô theo bản năng di động thân thể, quay mặt sang, dịu dàng hỏi: “Ai vậy?”
Xung quanh không có tiếng đáp lại. . . . .
Đường Khả Hinh theo bản năng cảm thấy hơi sợ hãi, cô hơi ngẩng khuôn mặt ướt đẫm trồi lên mặt nước ấm áp, hai tay vô thức quét ngang làm nước gợn lên, trái tim khẽ nhảy lên, hỏi: “Ai vậy? Không nên đùa đấy! Tôi sẽ sợ. . . . .”
Từng viên đá nhỏ lại chạm mặt hồ, kích thích một chút nước xao động!
“Rốt cuộc ai vậy? Đừng đùa! !” Đường Khả Hinh thật sự hơi lo sợ, căng thẳng hai tay chống mặt hồ, muốn đứng dậy, không ngờ eo nhỏ của cô ở trong nước bị người ôm chặt, cô hoảng sợ thét to một tiếng, mới vừa phản kháng thì cũng đã phát hiện mình bị một đôi mạnh mẽ cánh tay, ôm vào trong lồng ngực nóng bỏng mà mạnh mẽ, môi của anh rất cưng chiều rơi vào trên vai cô, mút da thịt ấm áp, mới cảm tính mỉm cười nói: “Sợ hãi cái gì? Không phải anh đã nói. . . . . Có anh sao?”
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, thân thể nhanh chóng cứng ngắc ở trong nước hồ! ! !