Dù theo quy định của hoàng gia, các nữ Thiên hoàng không được phép kết hôn, song Koken, nữ Thiên hoàng thứ 44, vẫn tự tìm cho mình vô số những cuộc tình lãng mạn.
Dù theo quy định của
hoàng gia, các nữ Thiên hoàng không được phép kết hôn, song Koken, nữ
Thiên hoàng thứ 44, vẫn tự tìm cho mình vô số những cuộc tình lãng mạn.
Tuy
nhiên, chính sự phóng túng cũng như mối tình nằm ngoài lễ giáo của bà
với một hòa thượng đã dẫn đến sự suy tàn của hoàng gia nước Nhật…
Những mối tình trong bóng tối của nữ Thiên hoàng
Có
lẽ do ảnh hưởng từ sự phóng túng của thời đại nhà Đường ở Trung Quốc
nên nữ Thiên hoàng Koken (718 – 770), nữ Thiên hoàng cuối cùng trong
“thời đại nữ đế” hiếm hoi của xứ Phù Tang, đã tự tạo cho mình một cuộc
sống đời tư với vô số những cuộc tình sóng gió, dù rằng theo quy định
của hoàng gia, các nữ Thiên hoàng không được phép kết hôn. Có lẽ cũng vì
thế mà cả hai lần đăng cơ của nữ Thiên hoàng đình đám này đều liên quan
tới những cuộc tình rối rắm và lắm nỗi đa đoan của bà.
Lần
thứ nhất vị nữ hoàng này lên ngôi là vào năm 749 với tên hiệu Koken khi
mới 21 tuổi. Theo quy định của hoàng gia, các nữ Thiên hoàng sau khi
lên ngôi không có quyền kết hôn cũng không có quyền sinh con để tránh
việc quyền lực của hoàng tộc bị truyền cho người ngoài.
Gensho,
vị nữ Thiên hoàng đời thứ 43 trước đó, đã sống cả đời trong cô tịch khi
bà phải tuân thủ những quy định ngặt nghèo này của hoàng gia. Cho đến
tận cuối đời, Gensho chưa từng một lần được kết hôn và bà đã chết trong
sự cô đơn lạnh lẽo của cấm cung. Tuy nhiên, lên ngôi ở tuổi 21, dù là
một Thiên hoàng thì bản thân Koken vẫn là một cô gái đang căng tràn sức
sống.
Vì
vậy, Koken nhất định không chịu cam tâm tình nguyện “chết già” trên
ngai báu như người tiền nhiệm của mình. Ngay từ trước khi lên ngôi,
Koken đã thầm yêu trộm nhớ người anh họ của mình là thân vương Fujiwara
no Nakamaro. Vì vậy, sau khi lên ngôi, mặc cho những quy định khắt khe
của hoàng thất, Koken và Fujiwara vẫn tìm mọi cách qua lại ngấm ngầm với
nhau.
Thật
khó có ai có thể ngăn cản nổi Thiên hoàng nhiều quyền lực gặp gỡ thân
mật hay bàn chuyện “quốc gia đại sự” với cận thần của mình. Vì vậy, mối
tình trong bóng tối của giữa Koken và Fujiwara cứ như vậy âm thầm diễn
ra. Thậm chí, có những lúc, nữ Thiên hoàng Koken không kiềm chế nổi cảm
xúc yêu đương của mình, mượn cớ tu sửa cung điện Thiên hoàng, chuyển
thẳng đến nhà của thân vương Fujiwara ở hơn một năm trời.
Tuy
nhiên, khi tuổi tác Koken ngày một lớn, khi tình cảm trở nên mong manh
nhất, thì cũng là lúc Fujiwara bắt đầu lạnh nhạt dần. Đó là điều khó
trách khỏi đối với thân vương Fujiwara, bởi lẽ những người đàn ông thì
bao giờ cũng thích những cô gái trẻ đẹp, huống hồ là một người quyền lực
như Fujiwara.
Nữ thiên hoàng Koken trên phim
Đương
nhiên, Koken không thể chấp nhận được. Song, thân là Thiên hoàng, Koken
phải chịu sự ràng buộc của những quy định khắt khe của hoàng thất. Thêm
nữa, Fujiwara lại là một thân vương quyền lực, bà không dễ gì ra tay
trả thù “kẻ bạc tình” ấy được. Thành ra, vị nữ Thiên hoàng trong tâm
trạng buồn tủi đã quyết định đi tu.
Đó
là chuyện xảy ra vào năm 754, khi hòa thượng Giám Chân của Trung Quốc
sang Nhật Bản để truyền đạo. Để chứng tỏ lòng hướng Phật của mình, Koken
đã xin hòa thượng này cho mình được thụ giới. Rồi trong giây phút thụ
giới đó, đột nhiên, vị nữ Thiên hoàng Koken tuyên bố mình đã giác ngộ.
Bốn
năm sau đó, năm 759, vị nữ Thiên hoàng một lòng hướng theo Phật pháp đã
nhường lại ngôi báu cho Hoàng tử Oi Shinno. Tuy nhiên vị Thiên hoàng có
tước hiệu Junnin này chỉ trị vì được 4 năm thì bị phế bỏ. Nguyên nhân
vẫn là từ một cuộc tình của Koken.
Chuyện
là vì sau khi quyết định một lòng hướng Phật, Thái thượng hoàng Koken
đã gặp gỡ với một hòa thượng tên là Dokyo. Thế rồi sau những ngày tháng
cận kề cùng lý giải Phật pháp, nữ Thiên hoàng đã đem lòng si mê vị hòa
thượng vừa có tướng mạo khôi ngô, vừa uyên bác những đạo lý thiền môn.
Trên
thực tế, Dokyo vào cung từ năm 752 để truyền bá Phật pháp, tuy nhiên,
mãi tới năm 761, khi Thái thượng hoàng Koken bị bệnh, với thân phận
thiền sư khám bệnh cho Thái thượng hoàng, Dokyo mới bắt đầu được sủng
ái. Chuyện tình vụng trộm của Thái thượng hoàn Koken với Dokyo âm thầm
kéo dài được 3 năm thì vỡ lở. Tuy nhiên, khác với mối tình trước đó, mối
tình lần này của Koken vỡ lở không đồng nghĩa với việc kết thúc mà
ngược lại, nó đi vào giai đoạn công khai.
Năm
764, Koken nghe theo lời xúi giục của Dokyo, quyết định quay trở lại
chính đàn. Koken ra lệnh phế bỏ Thiên hoàng Junnin, tự mình trở lại ngôi
báu, lấy hiệu là Shotoku. Được sự sủng ái của người tình, Dokyo cũng
trở thành nhân vật quyền lực số 1 trong triều đình. Bị tình yêu làm cho
mê muội, Koken bất chấp mọi dư luận trong triều, phong cho Dokyo là
Thiền sư Thái chính đại thần, quản lý gần như tất cả mọi việc trong
triều đình, tương đương chức vụ tể tướng. Lý do mà Koken đưa ra là: “Một
thiên tử đã xuất gia đương nhiên phải có một đại thần giúp việc là
người đã xuất gia”.
Tuy
nhiên, sau đó ít lâu, dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để bày tỏ
sự sủng ái của mình với người tình, Thiên hoàng Koken lại phong cho
Dokyo làm Pháp vương, hưởng mọi đãi ngộ tương đương với Thiên hoàng,
ngồi xe phượng, mặc cẩm bào. Chưa hết, Koken còn phong chức cho tất cả
những người trong dòng họ của Dokyo.
Người
em trai của Dokyo còn được phong tới chức Đội trưởng Nội Thụ tỉnh
chuyên quản lý đội binh lính bảo vệ hoàng cung, cũng như trông coi kho
binh khí của hoàng cung. Đây là một chức vụ cực kỳ quan trọng và thường
chỉ được giao cho những người cực kỳ đáng tin cậy, vì nó quyết định đến
sự an nguy của toàn bộ hoàng thất. Việc giao cho em trai của Dokyo chức
vụ này cũng đủ cho thấy Koken tin tưởng Dokyo ra sao.
Tuy nhiên, Dokyo không biết rằng yêu một người phụ nữ quyền lực và đa tình như nữ Thiên hoàng Koken là đang đùa với hổ.
Lúc
bây giờ, cảm thấy vị nữ thiên hoàng gần như đã giao toàn bộ tính mạng
và vận mệnh của cô ta vào tay mình, và dường như ngôi vị thiên hoàng chỉ
còn cách mình có nửa bước, Dokyo quyết định mật bàn với quan chủ thần
của Thần đạo giáo Nhật Bản, sau đó dâng tấu lên nữ Thiên hoàng nói: “Đại
thần Bát Phan có chỉ, nếu như Dykyo kế tục hoàng vị, thiên hạ tất sẽ
được thái bình”.
Thiên
hoàng Koken lập tức tin ngay. Tuy nhiên, đêm đó, Koken nằm mơ thấy Thần
Hachiman tới, lệnh cho Koken phái cung nữ là Fudoki tới Vũ Tá để nghe
lệnh. Fudoki chính là một thân tín của nữ Thiên hoàng Koken, phái Fudoki
đi thay mặt Koken là việc hợp lý hợp tình. Tuy nhiên, Fudoki lại là phụ
nữ, trong khi đường đến miếu Thần Hachiman lại những vài trăm dặm,
Fudoki tuổi tác đã cao đi một quãng đường xa như vậy e là không tiện.
Nghĩ
tới nghĩ lui, cuối cùng Koken quyết định tìm một người thay thế cho
Fudoki, thay mặt mình tới miếu thờ Thần Hachiman để nhận lệnh, và người
được chọn chính là em của Fudoki, tên là Kiyomaro. Trước khi Kiyomaro
lên đường, Dokyo đã dặn đi dặn lại rằng phải báo lại tất cả những chỉ
thị của quan chủ thần.
Tuy
nhiên, khi Kiyomaro đến chỗ sư phụ của Dokyo để từ biệt thì lão hòa
thường này nói: “Nếu như Dokyo thực sự trở thành Thiên hoàng thì lão
tăng sẽ không còn mặt mũi nào nhìn người đời được nữa. Chỉ còn cách là
học Bá Di, Thúc Tề tuyệt thực mà chết”. Kiyomaro cảm động, từ biệt rồi
đi.
Kiyomaro
tới miếu Thần Hachiman, tắm rửa sạch sẽ, thành khẩn tụng niệm, quả
nhiên thần linh xuất hiện. Kiyomaro không dám ngẩng mặt lên nhìn, chỉ
nghe đại thần nói: “Từ khi lập quốc tới nay, việc quân – thần đã được
định rất rõ. Ngôi vị Thiên hoàng chỉ có thể do người mang dòng máu hoàng
tộc kế vị. Tên hòa thượng Dokyo đại nghịch vô đạo, phải bị chu di”. Nói
xong thần biến mất. Kiyomaro không dám chậm trễ, vội vàng trở về kinh
thành, đem toàn bộ những chuyện nghe được báo lại với Fudoki.
Fudoki
vội vàng báo lại với Thiên hoàng Koken. Tuy nhiên, vừa nghe Fudoki báo
cáo xong, Koken lập tức nổi giận đùng đùng, cho rằng rõ ràng đây không
thể là mệnh lệnh của Thần Hachiman mà chỉ là chuyện do chị em Fudoki bịa
ra. Để trừng trị, Koken đã đày hai chị em Fudoki ra vùng biên ải Osumi
xa xôi, sung vào quân đội. Tuy nhiên, Dokyo đã ra lệnh cho em trai mình
đang làm Đội trưởng quân thị vệ hoàng cung mai phục rồi giết chết chị em
Fudoki trên đường tới Osumi.
Sự
kiện của chị em Fudoki đã làm kinh động một người, đó chính là Fujiwara
no Momokawa. Momokawa chính là hậu duệ của Fujiwara no Umakai, người đã
giúp Thiên hoàng Tenji thống nhất thiên hạ, trở thành một trong những
đại thần quyền lực nhất lúc bấy giờ. Con của Umakai thậm chí còn tiến
một bước trở thành hoàng thân quốc thích. Tuy nhiên, đời con cháu của
Umakai lại vì được sủng ái mà kiêu ngạo cuối cùng gặp họa, gia tộc
Fujiwara từ đó suy kiệt, không thể phục hồi lại ánh hào quang như trước.
Vì vậy, khi còn nhỏ Momokawa đã phải trải qua những ngày tháng vô cùng
khổ cực.
Là
một người thông minh, Momokawa đã dựa vào chính tài năng của mình để
đạt được công danh. Thời điểm lúc báy giờ, Dokyo đắc thế, Momokawa theo
hầu Dokyo, trở thành một tay tâm phúc của của vị hòa thượng tham vọng
này, và được phong tới chức Đại phụ của Nội thụ tỉnh, chỉ đứng sau người
em trai của Dokyo.
Nữ thiên hoàng Koken qua tranh vẽ
Em
trai của Dokyo dựa vào thế lực của anh trai được phong chức Trưởng quan
của Nội thụ tỉnh, song trên thực tế chỉ là một chiếc “thùng cơm di
động”. Nhờ có một người thông minh như Momokawa làm trợ thủ, em trai của
Dokyo không còn gì sung sướng hơn, thỏa sức ngày ngày ăn chơi hưởng
lạc, giao lại toàn bộ công việc cho Momokawa.
Vì
vậy, mặc dù là “phó” nhưng Momokawa gần như nắm toàn bộ quyền lực trong
Nội thụ tỉnh. Một mình Momokawa đương nhiên không thể làm nên chuyện.
Tuy nhiên, thời cơ dường như đã tìm đến gia tộc Fujiwara khi hai người
anh họ của Momokawa lần lượt được phong chức Tả đại thần và Nội đại
thần, hai chức vụ quan trọng bậc nhất trong triều đình Nhật Bản thời bấy
giờ.
Một
người là Tả đại thần, đứng đầu bách quan, tương đương chức Thủ tướng
ngày nay, một người là Nội đại thần, phụ trợ cho Tả đại thần, có thể coi
như chức Phó Thủ tướng ngày nay, còn một người là Đại phụ của Nội thụ
tỉnh, tương đương chức Tư lệnh Bộ tư lệnh Thủ đô ngày nay, có thể thấy
toàn bộ quyền lực của triều đình lúc bấy giờ đang nằm trong tay gia tộc
Fujiwara.
Tuy
nhiên, hám quyền lực tới mê muội đầu óc, lại nghĩ rằng, mình là sủng
thần của nữ thiên hoàng Koken nên Dokyo không hề để ý tới thế cục lúc
bấy giờ. Momokawa biết rằng sớm muộn Dokyo cũng không thể tồn tại. Lại
thêm từ sau sự kiện của chị em Fudoki, Momokawa biết rằng lòng dân chúng
đã không ủng hộ Dokyo nữa, Momokawa càng thêm lòng tin. Vì vậy,
Momokawa quyết định cứu sống người em của Fudoki là Kiyomaro, đồng thời
bắt đầu kế hoạch của mình.
Tới
năm sau, bệnh cũ của Thiên hoàng Koken lại tái phát. Dokyo tìm mọi cách
cứu chữa nhưng bệnh tình của Thiên hoàng không hề thuyên giảm. Cuối
cùng vào tháng 8 năm đó, vị nữ Thiên hoàng phong lưu bậc nhất trong lịch
sử hậu cung nước Nhật đã qua đời. Cho tới tận khi chết, vị nữ Thiên
hoàng này vẫn muốn để người tình của mình thay mình ngồi lên ngôi báu.
Tuy nhiên, những ước nguyện của bà không được thực hiện.
Ngay
sau khi nghe tin Thiên hoàng Koken qua đời, Momokawa nhanh chóng cho
quân bắt hai anh em Dokyo rồi đuổi về quê. Ít lâu sau, cả hai anh em vị
hòa thượng từng một thời là những người quyền lực nhất triều đình đã
chết một cách bí hiểm. Tuy nhiên, đó chưa phải là thời điểm kết thúc
những câu chuyện phong lưu trong hậu cung của nước Nhật.
Sóng gió nơi cung cấm
Sau
khi Thiên hoàng Koken qua đời, ngôi báu được truyền lại cho Shirakabe.
Shirakabe là hậu duệ của vị Thiên hoàng nổi tiếng Tenji. Mặc dù là con
cháu Thiên hoàng, nhưng từ lâu đã suy kiệt và cũng không dám tự vỗ ngực
xưng mình là chính tông nữa. Tuy nhiên, Shirakabe may mắn lấy được một
người vợ lại là em của Thiên hoàng Koken.
Kinh thành Heijo
Vì
sao Shirakabe lại được chọn trở thành người kế thừa ngai báu thì cho
đến nay vẫn chưa ai rõ. Song, nhiều người tin rằng đây chính là sự sắp
xếp của Momokawa.
Dẫu
sao, nhờ vào người vợ và mối quan hệ tốt đẹp với Momokawa, Shirakabe đã
may mắn và thuận lợi ngồi lên ngai vị Thiên hoàng, trở thành Thiên
hoàng Konin, vị thiên hoàng thứ 47 chính thức của lịch sử nước Nhật. Tuy
nhiên, lên ngôi nhờ thế lực nhà vợ, lại thêm, lúc bấy giờ thời đại của
những người phụ nữ vẫn chưa kết thúc, thành ra dù đã trở thành thiên
hoàng, song Konin vẫn không được vợ mình là hoàng hậu Ikami coi ra gì.
Để
chứng minh rằng mình hơn hẳn ông chồng đần độn và thất thế, hoàng hậu
Ikami tự ý can dự vào việc triều chính, không coi thiên hoàng ra gì.
Việc
này khiến Momokawa nổi giận. Thân là một Tá mệnh đại thần, có thể coi
là một người tạo ra các vị Thiên hoàng, Momokawa làm sao chịu để một
người phụ nữ sai khiến mình. Vì vậy, sau đó, Momokawa ngấm ngầm tìm cơ
hội trừ bỏ vị hoàng hậu lộng quyền này.
Hoàng
hậu Ikami thì không hề hay biết điều đó. Bản thân có chút thông minh,
lại dựa vào người chị quyền lực 2 lần làm nữ Thiên hoàng nên Ikami dường
như cũng chẳng coi Momokawa ra gì, vì vậy hoàng hậu mặc sức lộng quyền.
Ikami có 2 sở thích đặc biệt, một là chơi cờ và hai là các loại bùa
chú.
Một
lần, Ikami cùng chồng là thiên hoàng Konin ngồi chơi cờ. Để ván cờ thêm
phần kịch tích, hai người quyết định đánh cược. Nếu như hoàng hậu thua
thì phải thay Thiên hoàng tìm một người con gái thật xinh đẹp hầu hạ
riêng cho Thiên hoàng mà không được ghen tuông.
Ngược
lại, nếu như nếu như Thiên hoàng thua thì phải tìm một người đàn ông
cường tráng, khôi ngô đến phục vụ hoàng hậu. Kết quả, Thiên hoàng đã
thua. Không còn cách nào khác, Konin đành phải lệnh cho hoàng tử Yamabe,
con trai của một phi tần người Hàn Quốc tới hầu hạ hoàng hậu.
Một
hoàng tử mới 36 tuổi lại phải cả ngày phục vụ một bà lão sáu, bảy mươi
tuổi, Yamabe cảm thấy vô cùng tức giận. Từ tức giận, Yamabe đâm ra thù
ghét hoàng hậu Ikami và nhanh chóng trở thành đồng minh với Momokawa.
Lúc
bấy giờ, hoàng thái tử là Osabe do hoàng hậu Ikami sinh ra, đi đâu cũng
tiền hô hậu ủng, đoàn đội vô cùng uy phong, trong khi đó Yamabe thì
không có lấy một người hầu, lại phải đi hầu người khác. Tuy nhiên, giả
như nếu thái tử một ngày chết đi, thì một hoàng tử thất sủng như Yamabe
hoàn toàn có cơ hội trở thành người kế vị. Vì vậy, một ngày, Momokawa
tâu với Thiên hoàng rằng hoàng hậu có ý hãm hại Thiên hoàng, bản thân
mình phụ trách việc an nguy của hoàng cung, không thể không nói.
Chứng
cứ là những tấm bùa chú trong hậu cung của hoàng hậu. Thiên hoàng Konin
nghe thấy vậy vô cùng kinh hãi, cùng với Momokawa đi kiểm tra. Quả thực
thấy trong cung của hoàng hậu có rất nhiều bùa chú. Lúc bấy giờ,
Momokawa mới tâu rằng: “Vì quốc gia, vì nhân dân, bệ hạ nên lập tức phế
truất ngôi vị của hoàng hậu và thái tử’.
Thiên
hoàng Konin trước nay vốn không có chủ kiến gì, nghe Momokawa nói vậy,
liên tục gật đầu. Ngay lập tức, Momokawa chỉ huy Cấm vệ quân bắt hoàng
hậu và thái tử giam lại. Rồi chẳng biết vị đại thần này làm gì mà chỉ ít
lâu sau cả hoàng hậu lẫn thái tử đều nhận tội dùng bùa chú ám hại Thiên
hoàng. Ngay trong buổi thiết triều ngày hôm sau, Momokawa đọc thánh chỉ
của Thiên hoàng phế truất hoàng hậu và thái tử, đem giam vào lãnh cung,
đồng thời sắc phong cho Yamabe trở thành thái tử.
Ba
tháng sau khi bị phế bỏ, cả hoàng hậu lẫn thái tử đều chết một cách đột
ngột trong lãnh cung. Đó là chuyện xảy ra vào năm Bảo Quy thứ 6, dưới
thời trị vì của Thiên hoàng Konin. Tuy nhiên, cũng kể từ đó, hậu cung
của Thiên hoàng luôn xảy ra những chuyện quỷ quái. Tiếp đó, tai nạn liên
tiếp ập đến với nước Nhật. Hạn hán mất mùa, lũ lụt liên tiếp khiến kho
lương thực của triều đình dường như trống rỗng.
Thái
tử Yamabe trước đây vốn khỏe mạnh, bỗng dưng lăn ra hôn mê bất tỉnh,
các cận thần của thái tử cứ người này nối tiếp người kia chết mà không
rõ nguyên nhân. Kinh đô Heijo từ một thành thị phồn hoa trở thành một
thành phố quỷ.
Các
thành viên hoàng thất nghĩ tới việc hoàng hậu và thái tử chết oan nên
cả ngày dâng hương cầu Phật, sau đó còn cải táng cho cả hoàng hậu lẫn
thái tử, tuy nhiên những tai nạn vẫn chưa giảm bớt. Cho tới năm Bảo Quy
thứ 10, vị đại thần túc trí đa mưu, tác giả của tất cả những tấn bi kịch
của hoàng cung Nhật Bản lúc bấy giờ, Momokawa cũng đột ngột qua đời khi
tuổi mới 47.
Sau
khi Momokawa qua đời, bệnh của thái tử Yamabe bắt đầu dần dần bình
phục. Thiên hoàng Konin thấy sức khỏe của thái tử đã bình phục thì vui
mừng lắm, lập tức nhường ngôi cho thái tử, những mong thoát khỏi những
tai nạn đang liên tục kéo đến. Tuy nhiên, dù đã nhường ngôi, Thiên hoàng
Konin vẫn không tránh khỏi cái chết trong đau đớn. Tháng 12 năm đó,
cũng như những người khác, Thiên hoàng Konin qua đời một cách đột ngột.
Tính
từ nữ Thiên hoàng Gemmei lập đô ở Heijo cho tới Thiên hoàng Konin, tổng
cộng 70 năm với 7 đời Thiên hoàng. Mặc dù trong số 7 Thiên hoàng này,
có một vài người là nam, tuy nhiên, nói chung thời Heijo là vương quốc
của nữ giới. Có lẽ chính vì vậy mà tại đây đã diễn ra những câu chuyện
phong lưu bậc nhất trong lịch sử hậu cung của Nhật Bản.
Tuy
nhiên, ngoài nữ giới thì trong những cuộc phong lưu này, người đắc ý
nhất chính là các hòa thượng. Thành ra, lúc bấy giờ, việc xuất gia trở
thành một phương thức để làm giàu và trở nên quyền lực.
Song
cũng không thể phủ nhận rằng, việc các hòa thượng được sủng ái đã giúp
Phật giáo ở Nhật Bản được dịp chấn hưng và để lại không ít những tác
phẩm nghệ thuật lớn cho lịch sử. Có điều, khi nữ hoàng quá phóng túng và
lãng mạn khiến nhân dân chán ghét, hoàng thất Nhật Bản dần dần mất đi
quyền lực. Ban đầu phụ thuộc vào đại thần, sau đó lại trở thành con rối
trong tay Mạc phủ.
Nguồn: Phong Nguyệt
Nguoiduatin