CHƯƠNG 4: THẬT RA ANH CHÍNH LÀ MỘT CON MỌT SÁCH CHỨ GÌ!
Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
♦MỤC LỤC + GIỚI THIỆU♦
【8】
Từ cảng biển đến thành chủ Arthur của Thánh Quang Đại Lục tốn hết tất cả hai ngày. Dĩ nhiên, đây là thời gian hao phí để đưa tôi lên được đất liền, chứ Tây Thụy và Hanh Lợi thì chỉ cần một ngày đã có thể đi đi lại lại mấy vòng, vào thành làm xong không ít chuyện, một trong số đó chính là mua một tòa thành mới.
Lúc này, tôi đang ở trong cái hồ cạnh vườn hoa phía sau tòa thành phơi nắng.
Ánh sáng êm dịu chiếu lên người khiến tôi buồn ngủ, bốn phía là những đóa hoa đua nhau khoe sắc, mùi thơm nồng nàn hun tôi đến choáng váng đầu óc. Hôm nay Tây Thụy mời đến không ít những nhân vật có mặt mũi trong thành Arthur, vì vậy mặc dù anh đã mua rất nhiều người làm nhưng lúc này lại không ai để ý đến tôi hết.
Đúng lúc tôi đang buồn ngủ thì nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi.
Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, đến khi thấy rõ người trước mặt thì cũng kinh hoàng thét lên một tiếng.
Quanh thân người này bao phủ ánh sáng thánh, trường bào rất mỏng trên người có màu vàng kim, trông êm ái một cách lạ thường. Mái tóc xoăn màu vàng của anh ta làm nổi bật lên làn da trắng nõn, lông mi vừa dày lại vừa dài, lấp lánh ánh nắng, đôi mắt màu lục nhạt như một khối ngọc thượng đẳng. Nét mặt anh ta ban đầu là kinh ngạc, sau đó liền trở thành mỉm cười như không như có. Nếu đằng sau vai anh ta có thêm một đôi cánh chim màu trắng, tôi nhất định sẽ nghĩ người này là thiên sứ. Quan trọng nhất là, trên người anh ta không có bất cứ bộ phận kỳ quái nào, nhìn từ bên ngoài thì chính là một loài người hoàn chỉnh.
Phải chăng điều này chứng tỏ, anh ta so với Tây Thụy càng lợi hại hơn?
Tôi không lên tiếng, anh ta liền mở miệng trước.
“Xin chào, tôi là Kim.”
Tôi nghĩ anh ta nhất định là một người rất nổi tiếng, bằng không sao có thể kiêu ngạo tự giới thiệu mình mà nét mặt không hề nhìn ra nét tự phụ nào chứ, cho nên, thân phận của anh ta có lẽ đã đạt tới một tầm cao mà tôi khó lòng tưởng tượng được rồi.
Tôi đưa tay che miệng, sau đó phối hợp phát ra một tiếng kêu. Chẳng qua sau đó nên làm gì tiếp, tôi còn chưa nghĩ ra.
“Tư tế đại nhân, thì ra ngài ở chỗ này.” Tây Thụy đi tới, hành lễ với anh ta.
Bên người Tây Thụy còn có một người mang dáng vẻ thiếu nữ, chỉ có điều lỗ tai hơi nhọn, mặc chiếc quần màu trắng bồng bềnh, trông hết sức đáng yêu và lanh lợi.
“Anh!” Cô gái tiến lên một bước, khoác tay Kim.
“Ôi, chỗ này của mấy người có nhiều hoa lan quá.” Cô gái ngạc nhiên quan sát bốn phía, nhìn thấy một đóa hoa đỏ giống như hoa lụa liền lập tức buông tay Kim ra, trực tiếp chạy tới chỗ đấy, kinh ngạc kêu lên.
Mà lúc này, tôi cũng thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc, cô gái này có một chiếc đuôi to bên dưới lớp quần trắng bồng bềnh, nhìn trông rất dễ thương.
“Tư tế đại nhân, khách khứa bên kia đều đang đợi ngài!”
Kim khẽ cau mày, sau đó xoay người rời đi. Cô thiếu nữ kia bĩu môi đuổi theo, nhưng lần này, người mà cô ta khoác tay lại là Tây Thụy. Đột nhiên cô ta bất ngờ quay đầu, vén tóc lên vô cùng quyến rũ hỏi: “Tây Thụy, cô gái kia là ai thế?”
“Vật cưng của ta, coi như là giống cá đi.” Tây Thụy không thèm quay đầu lại đáp.
Tôi: “. . . . . .”
【9】
Làm thú cưng của Tây Thụy, đồ vật riêng tư thuộc về hắn, nhất định phải khắc dấu ấn ma pháp lên.
Hanh Lợi cực kỳ không kiên nhẫn giải thích cho tôi hiểu, sau đó chỉ vào một dấu vết màu đỏ trên vai mình, nói tóm lại, chính là muốn khắc một vết trên người.
Khóe miệng tôi hơi co rút, thầm nghĩ khắc cái đó lên người chắc chắn sẽ đau muốn chết. Sau đó, những tiếng kêu thảm thiết của những người làm khác đã chứng minh phỏng đoán của tôi là thật.
Tôi sợ chết, càng sợ bị thương hơn, nháy mắt liền rúc vào trốn trong nước.
Tây Thụy nhíu mày, vung tay lên, toàn bộ nước trong hồ đều biến mất không còn tung tích.
Sinh vật bốn phía đồng loạt há to miệng sợ hãi than thầm, mà tôi thì khó khăn vẫy vùng phía dưới đáy, giống như con cá nằm trên thớt ngày trước mẹ mua về vậy.
“Mi đang làm cái trò gì thế?”
Tôi cứng đờ người, đúng vậy, tôi có thể không chạm vào nước mấy tiếng đồng hồ cơ mà, tôi đang làm cái gì vậy?
“Mình ngốc quá.” Tôi thầm nói.
“Đương nhiên.” Tây Thụy cười tiếp lời, “Lần đầu tiên gặp mi ta cũng đã phát hiện ra rồi.”
Tôi: “. . . . . .”
Hanh Lợi khiêng tôi từ trong hồ lên chiếc ghế dài trong vườn, sau đó ấn vững vàng trên ghế khiến tôi không thể giãy dụa, rồi cầm tảng đá dùng để khắc giơ lên.
Tôi cắn chặt răng, hít sâu một cái, chuẩn bị nghênh đón nỗi đau đớn thiêu cháy da thịt.
“Đợi chút đã…!” Tây Thụy lên tiếng cắt đứt động tác của Hanh Lợi, tôi lập tức quay đầu, vẻ mặt quyến rũ vặn vẹo nhìn anh ta.
Anh ta khẽ nhún vai, đi tới trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Ta chưa từng nói nửa người trên của mi rất hoàn mỹ sao?”
Tôi không biết anh ta có ý gì, mơ màng gật đầu.
Tây Thụy xé một miếng vảy của tôi, nói: “Khắc lên nơi này đi!”
“A!”
Mẹ nó, khắc lên chỗ đó còn đau gấp trăm lần so với khắc trên vai đấy!
Tôi lập tức ngất lịm.
【10】
Tây Thụy rất dễ dàng tiến vào nội bộ bên trong Thánh Quang Thần điện. Anh ta vừa học các kỹ năng của mục sư, vừa truyền dạy ma pháp cho bọn chúng. Em gái của quan tư tế [1] đại nhân tên là Bạch cũng hay xuất hiện trong tòa thành, những thứ này một lần nữa khiến cho tôi cảm thấy, Tây Thụy chính là vai nam chính trong những câu chuyện ngựa đực[2], cái thế giới này thật ra đang vây xung quanh hắn.
“Tây Thụy!”
Một ngày nọ, chập tối, hiếm khi anh ta trở về mà không chui vào phòng sách, chỉ đi tới ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi một cái.
“Thế nào rồi?”
“Anh đang dạy bọn họ ma pháp, hay là tiện đây cũng dạy tôi luôn đi!”
“Chẳng lẽ mi không biết mình có thể chất cấm ma sao?” Anh ta tiện tay ngắt một bông hoa, vò cho nát bấy rồi thả vào trong hồ: “Thật là đáng tiếc.”
“Thể chất cấm ma?” Đúng là tôi không biết thật, cho nên lắc đầu nói.
“Trong không khí có rất nhiều Ma Pháp Nguyên Tố, mà ma pháp, chính là thông qua suy nghĩ, điều khiển những nguyên tố này chiến đấu. Thể chất cấm ma, nói đúng ra thì là xung quanh mi không tồn tại các Ma Pháp Nguyên Tố, mi không thể triệu tập được chúng, đương nhiên không thể nào học ma pháp được.”
“Ừm.” Tôi có chút ủ rũ đáp.
“Sao tự nhiên lại muốn học ma pháp?” Anh ta hứng thú hỏi.
“Tôi rất nhàm chán.”
“Ta còn tưởng đây chính là cuộc sống mà mi đang theo đuổi, ngồi ăn rồi chờ chết chứ.” Tây Thụy cười nhạo một tiếng, đứng lên rời khỏi ghế dài, đi thẳng tới bên cạnh hồ.
Đó là mục tiêu cuộc sống của tôi trong kiếp trước mà thôi.
Thật ra cũng không phải là kiếp trước, là trước khi xuyên không mới đúng, chẳng lẽ tôi xuyên không chính là để thực hiện giấc mộng của mình? Tôi thở dài một tiếng, chuẩn bị lặn xuống đáy nước.
“Ta không thích nuôi kẻ vô dụng!” Tây Thụy vươn tay nắm lấy mái tóc dài của tôi, nét mặt có tia u ám. “Mi có thể làm gì?” Anh ta kéo tóc, khiến tôi phải ngửa đầu nhìn mình.
Tôi hơi nghiêng mặt, đáp: “Tôi có thể làm trò giải trí.”
“Anh làm cái gì vậy?”
Tây Thụy đột nhiên nhảy xuống nước, khiến bọt văng lên tung tóe. Trường bào của anh ta ướt đẫm, dính chặt trên người, chỉ trong chớp mắt đã vẽ nên một vóc dáng hoàn mỹ.
Vóc người rất tốt, rất điển hình, tôi thầm than từ đáy lòng.
Tây Thụy vững vàng giam chặt tôi trong ngực mình, sau đó dùng cằm cọ nhẹ gương mặt tôi, khiến tôi ngây dại. Bởi vì lúc này, nét mặt anh ta hết sức dịu dàng, lông mi khẽ run, giống như đang tràn ngập yêu thương vậy.
Sau đó, anh ta đưa lưỡi, bắt đầu liếm mặt tôi. Dưới ánh trăng, lực chú ý của tôi tập trung hết vào lỗ tai Tây Thụy. Lỗ tai tam giác nhọn hoắt của anh ta lúc này đang khẽ cuộn lên, hoặc cũng có thể vì mới dính nước cho nên khẽ lắc lư sang trái sang phải, tôi lén rút tay từ trong ngực anh ta, mò tới sờ lỗ tai đó.
Kết quả lỗ tai anh ta nháy mắt dựng thẳng, cả bộ lông trước mặt cũng dựng đứng lên, giống như mèo đang xù lông vậy.
Chẳng lẽ điểm mẫn cảm của anh ta là lỗ tai? Cả ngưởi tôi ngây ngẩn.
Lúc này, hô hấp của Tây thụy đã trở nên dồn dập, anh ta ấn tôi vào bờ hồ, hôn lên xương quai xanh của tôi. Một bàn tay lưu luyến dừng lại trên ngực, vẽ những vòng tròn nhỏ.
Tôi điên cuồng lắc lư cái đuôi, muốn nhắc nhở anh ta một sự thật không thể che giấu.
“Đừng có cử động.” Anh ta quát lớn. Chẳng qua lúc này trong thanh âm đã lộ ra mùi vị tình dục nồng đậm, và tôi cũng vừa vặn cảm thấy có một vật đang đè trên eo của mình, lập tức không dám nhúc nhích lung tung nữa.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tây Thụy?” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ có thể buồn bực cất tiếng từ trong ngực hắn.
Chờ nửa buổi không thấy ai trả lời, tôi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy nét mặt Tây Thụy âm u, ánh mắt lạnh lẽo giống như đang muốn ăn thịt người vậy.
“Mi không yêu ta!” Tây Thụy lạnh lùng nói.
Đúng vậy, đây không phải là chuyện rất rõ ràng à?
“Vì sao tôi phải yêu anh?” Tôi hỏi ngược lại hắn.
“Không yêu ta, phải chết!” Đầu ngón tay anh ta bất chợt tung ra vuốt nhọn, tôi lập tức nhắm chặt mắt, run rẩy nói: “Tôi yêu anh.”
“Hừ!” Tây Thụy rất bất mãn với suy nghĩ của tôi, dùng một tay đẩy tôi ra, sau đó trực tiếp lên bờ.
“Mỹ nhân ngư sẽ có hai chân bởi vì tình yêu!”
Mỹ nhân ngư. . . . . .
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ba chữ đó trong cái thế giới này.
Bọn họ đã từng gọi tôi là sinh vật kỳ quái, là giống cá, nhưng chưa từng gọi tôi là mỹ nhân ngư.
“Từ đâu mà anh biết?” Tôi hỏi anh ta.
“Mi không biết sao?” Anh ta mím môi đáp. “Cũng có khả năng, có lẽ mi là mỹ nhân ngư cuối cùng trong cái thế giới này. Chính mắt ta đã nhìn thấy trong sách ở thư viện của Thánh Quang Thần Điện.”
“Sách gì?” Tôi rất ngạc nhiên.
Tây Thụy rất hiếm khi ngập ngừng.
“Hả?”
“Truyền kỳ gặp gỡ của pháp sư.”
Tôi: “. . . . . .”
Đây là sách viết giải trí mà!
“Những gì sách nói cũng có thể không đúng.” Tôi thuận miệng nói.
“Ừm, mi nói không sai.” Tây Thụy nhanh chóng rời đi, mà tôi thì lại lắm mồm, hỏi tiếp một câu không nên hỏi.
“Anh đi đâu vậy?”
Anh ta xoay người, bởi vì trường bào bị ướt nên dính chặt vào bên hông, khiến thứ gì đó càng nổi lên rõ ràng. “Đi tìm Bạch, mi muốn cùng ta sao? Ta có thể vuốt ve nửa người trên của mi, sau đó. . . . . .”
Tôi lặn xuống đáy nước.
Một lúc sau nổi lên, Tây Thụy đã rời đi.
Hừ…
Làm sao tôi có thể yêu anh ta được! ╮(╯▽╰)╭
Chia sẻ:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…