phương thức phát triển nông nghiệp chủ yếu theo chiều rộng, dựa trên cơ sở mở rộng diện tích gieo trồng, tăng thêm đầu gia súc để đáp ứng nhu cầu về nông sản và thực phẩm của xã hội. Trong phương thức QC, kĩ thuật sản xuất nói chung là lạc hậu. Sản xuất tiến hành dựa chủ yếu vào việc khai thác độ phì tự nhiên sẵn có của đất đai và lợi dụng điều kiện thời tiết, khí hậu tự nhiên (mưa, nắng, vv.), vì vậy, năng suất cây trồng, năng suất đất đai thấp và có chiều hướng ngày càng giảm do đất đai bị thoái hoá dần, chưa kể tác hại của yếu tố môi trường sinh thái bị phá vỡ. Thường được tiến hành trong điều kiện diện tích đất đai phong phú, vốn đầu tư ít, cơ sở vật chất và kĩ thuật thấp kém. Chủ yếu để sản xuất tự túc, nhưng cũng có khi để sản xuất kinh doanh (như ở miền tây Hoa Kì và Canađa đầu thế kỉ 20). Trong thực tế ở từng nơi, từng thời kì nhất định, nếu điều kiện đất đai có nhiều diện tích có thể khai hoang, vốn đầu tư cơ bản ít, điều kiện canh tác khó khăn, QC vẫn có ý nghĩa kinh tế nhất định; nhưng về cơ bản và lâu dài, sản xuất nông nghiệp phải phát triển theo hướng thâm canh (xt. Thâm canh).