Santa không đến từ ống khói

.

Santa không đến từ ống khói

Những ngày này, thành phố ngập tràn không khí Giáng sinh. Tôi đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi, lòng vừa bồi hồi, vừa hờ hững… thành phố vẫn thế, vừa gần gũi, vừa xa lạ. Tôi là một vị khách, tưởng chỉ ghé chơi vài ba tuần trăng, mà ở mãi tới bây giờ. Có thể là vì thành phố rất vui đấy thôi!  Thanh xuân của tôi không quá rực rỡ, nhưng cũng có những ngày rộn rã và lấp lánh như đèn màu và tiếng nhạc Giáng sinh, cả vui, buồn và cả tủi cực, tất cả đã trôi qua ở đây. Tôi vẫn thường tự nhủ với mình: thành phố này không ký ức, vậy mà, giờ đây ngồi nhớ lại, hình như không phải thế. Hóa ra, tôi có nhiều ký ức ở đây hơn tôi tưởng.

Minh họa: MINH SƠN

Minh họa: MINH SƠN

Tôi đã đi qua bao nhiêu Giáng sinh, có vui, có buồn… Nhưng tại sao, tôi chỉ nhớ Giáng sinh năm đó. Có thể vì đó là những ngày trẻ dại, vì những ngày đó tôi còn vẹn nguyên niềm tin vào phép màu. Như đứa trẻ tin rằng “ngoan thì sẽ có quà”. Và vì đó là lần đầu tiên tôi đón Giáng sinh cùng một người tôi coi là đặc biệt, cũng là lần cuối cùng tôi gặp anh ở thành phố này. Tôi không ngờ, gần 15 năm sau chúng tôi mới gặp lại – khi cả 2 đều đã trải qua những những chuyện quan trọng nhất trong đời – theo cách mà số phận dường như đã an bài…

Hôm qua facebook nhắc lại một kỷ niệm giữa tôi và anh, đó là hình… đám cưới anh. Tấm ảnh anh được đám bạn công kênh trong ngày cưới, anh tag tôi cùng một vài bạn bè khác dù tôi không tham dự đám cưới đó. Vậy là anh đã cưới vợ được 11 năm, đã có 2 con và anh vừa li dị,…

Tôi nhắn anh: – Vì anh tag tên em vào nên face book nhắc lại kỷ niệm…

– Chắc thế nào chứ đâu có tag, ai lại đi tag mấy cái ảnh này? Có khi em cho vào sổ thù vặt nên nó hiện ra nhắc em báo thù đấy.

– Em sắp mọc cánh rồi, ít có thù lắm.

– Sống thế thì nhạt nhẽo lắm.

– Sống như thế nào mới không nhạt nhẽo hả anh?

– Là nắm lấy cơ hội, sống đầy từng phút, chứ không phải ngồi chờ Santa chui từ ống khói đến tặng quà cho mình vào mỗi dịp Giáng sinh.

* * *

Mười lăm năm trước, tôi đã yêu nhưng không đủ dũng khí bày tỏ, cũng không đủ quyết liệt để giành lấy tình yêu. Mười lăm năm trước, tôi đã ngậm ngùi, để dang dở một câu chuyện.

Kể từ buổi hẹn hò lần thứ tư, tôi và anh có gặp nhau thêm một vài lần nữa. Có một lần, anh có đến đón tôi đi chơi cùng anh. Không phải đi chơi riêng, mà là đi chơi với đám bạn của anh. Với những người, tôi nghĩ là có tên tuổi. Vì anh giới thiệu tôi là…. Nhà văn. Tôi thấy rất xấu hổ. Tôi chỉ là đứa thích viết bông phèng, chia sẻ những điều mình nghĩ, mà khó nói ra lên trang cá nhân thôi. Tôi chẳng là nhà gì cả… Nên tôi mới nghĩ rằng, đám bạn của anh, chắc không tầm thường. Nhưng tôi chẳng nhớ ai trong số họ sau buổi gặp hôm đó. Với tôi, họ có là gì cũng chẳng quan trọng – người mà tôi quan tâm là anh. Tôi để ý khi đi cùng nhau, anh toàn lùi lại để tôi đi trước, còn anh đi ngay sau lưng tôi. Dầu vậy, trên suốt đường về, anh chạy xe chầm chậm nhưng không nói gì. Tim tôi muốn nổ tung. Miệng tôi chỉ muốn hát. Nhưng tôi im lặng. Anh im lặng. Chúng tôi im lặng… Con đường im lặng, mỗi lúc càng ngắn lại, mà nỗi lòng cứ dài thêm. Tôi ước gì cứ ngồi sau xe anh đi mãi.

Thời gian trôi qua, chúng tôi thỉnh thoảng vẫn trò chuyện. Đôi lần café. Tôi thì rụt rè, e ngại. Và anh, xem chừng không muốn mối quan hệ trở nên sâu sắc…

Tôi quen biết thêm nhiều người. Tôi tham gia các buổi gặp mặt đồng hương. Tham gia các chương trình thiện nguyện. Tổi tổ chức giao lưu và du lịch cho các em sinh viên. Có nhiều người hẹn hò, tỏ tình với tôi. Nhưng tôi vẫn thường chỉ nghỉ đến anh. Lòng tôi buồn vô hạn, vì anh giữ khoảng cách với tôi.

Mùa Noel năm đó, sau chuyến dã ngoại với đám bạn, tôi nhận được thư mời tham gia Lễ Noel của một nhóm thiện nguyện khác. Ban tổ chức yêu cầu mỗi người mang theo một món quà và một người bạn đến cuộc vui. Cái đứa ham vui là tôi, dù mệt lắm, vẫn dự định là sẽ đi. Nhưng tôi không biết rủ ai đi cùng. Lần đầu tiên tôi chủ động gọi cho anh. Mới biết anh đã chuyển chỗ ở, thành ra tôi và anh ở rất xa nhau, vì thế anh bảo sẽ không đến đón tôi được như trước đây, nhưng hẹn nhau sẽ gặp mặt tại buổi tiệc.

Noel, nên thời tiết hơi se lạnh. Nhạc rộn ràng, đèn lấp lánh, phố rực rỡ sắc màu. Tôi chạy xe chầm chậm, ngắm nhìn những đôi lứa bên nhau tình tứ, ngắm nhìn những gia đình sum vầy, ngắm nhìn những cuộc họp mặt rộn ràng trong nhà hàng, trong quán café. Lòng tôi cũng rộn ràng, dù tôi đang chạy xe một mình giữa phố. Lòng tôi rộn ràng, vì tôi lại sắp được gặp anh.

Tới điểm hẹn, tôi thấy anh đã ngồi ở một bàn phía ngoài sảnh, gần quầy tiếp tân. Anh đến trước cùng với một người bạn. Anh không vào trước vì đợi tôi. Anh mặc một chiếc áo gió màu xanh. Xem ra, anh khỏe khoắn hơn những lần trước tôi gặp. Khi anh vui, tôi thấy anh có đôi mắt biết cười. Tôi thích ánh mắt và những nếp nhăn nơi đuôi mắt anh. Cặp lông mày rậm rướn lên sinh động.

Anh bảo anh sắp về Bắc. Về hẳn, ở ngoài đó luôn. Anh nheo mắt cười với tôi, mà tự dưng tôi thấy buồn khôn tả. Buổi tiệc được tổ chức với rất nhiều trò chơi. Tôi chơi mà lòng dạ rối bời. Vậy là chúng tôi sẽ chẳng còn ở chung trong một thành phố. Tôi và anh sẽ không còn gặp nhau nữa. Rồi anh sẽ quên tôi…

Mà tôi buồn cũng chẳng để làm gì. Thực ra, anh có ở thành phố thì chúng tôi cũng có mấy khi gặp nhau. Nhưng dù sao, biết anh ở cùng thành phố, thì trong tôi niềm hy vọng vẫn còn. Niềm hy vọng dẫu mong manh, cũng ấm áp lắm. Sau các trò chơi là ăn uống, tặng quà. Tôi mua một cuốn sách. Tôi bốc thăm tặng quà cho một người bạn mới. Tôi cũng được tặng lại một chiếc vòng đá. Tôi không được tặng quà cho anh. Cũng không được nhận quà từ anh. Đơn giản, vì chúng tôi không bốc thăm trúng nhau. Nhưng trong trò chơi bịt mắt ăn kẹo kéo, tôi được ráp đôi cùng anh.

Mỗi cặp được phát một thanh kẹo kéo và phải ăn chung, mỗi người ăn một đầu, tay bị trói sau lưng còn mắt thì bị bịt lại bằng một miếng vải, đội nào ăn nhanh thì thắng. Khi cây kẹo ngắn lại thì hai gương mặt gần nhau hơn, tôi cảm nhận được hơi thở của anh thì dựng lại, không dám ăn tiếp và cả anh cũng vậy. Đám đông xung quanh reo hò, cổ vũ. Tôi không nhớ đội nào đã thắng, nhưng tôi cảm giác mặt mình nóng bừng ngay lúc đó. Mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm giác như sắp được… hôn.

Buổi tiệc hôm đó, tôi quen thêm rất nhiều bạn mới. Nhưng sau này không còn liên lạc với ai nữa. Chỉ có anh là người tôi vẫn giữ liên lạc và dõi theo đến tận bây giờ. Vậy, hẳn anh phải có ý nghĩa nào đó trong cuộc đời tôi, dù chúng tôi ở cách xa nhau hàng ngàn cây số…?

Cuối buổi tiệc là chương trình quyên góp từ thiện cho các em nhỏ. Anh vừa mua hai chiếc áo mới. Anh bảo anh không còn tiền mặt và muốn tặng 2 chiếc áo đó cho chương trình. Ban tổ chức đã bán đấu giá 2 chiếc áo của anh và số tiền thu được khá nhất hôm đó. Sau đó, anh bảo anh phải về sớm chuẩn bị hành lý, vì ngày mai anh bay về Bắc rồi. Tôi ở lại đến hết buổi lễ. Ban tổ chức tặng chúng tôi – tôi và anh – một hộp sô cô la, như một món quà cảm ơn sự có mặt. Anh về trước. Nên tôi là người nhận quà đó. Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp anh ở thành phố này.

Về tới nhà. Tôi nhắn tin cho anh: Làm sao em gửi Sô cô la cho anh đây. Anh bảo: Em giữ đi, sáng mai anh về Bắc rồi. Chúc em ở lại vui. Tôi mở hộp Sô cô la, bẻ một miếng cho vào miệng. Nghe bảo Sô cô la ngọt, mà sao tôi thấy toàn vị đắng. Mùa Noel năm đó, tôi ngồi một mình trong phòng, ăn hết hộp sô cô la. Lòng đắng ngắt. Tôi rơi nước mắt. Tôi thấy mình vụn vỡ. Vụn vỡ nhưng những miếng sô cô la tôi bẻ rơi đầy sàn…  thứ ngọt ngào cũng không tránh khỏi vụn vỡ.

* * *

Chúng tôi vẫn dõi theo nhau, chúng tôi quan sát các biến cố lớn xảy ra trong đời nhau. Mỗi lần như thế thì nhắn tin hỏi thăm nhau. Câu chuyện đại loại sẽ thế này:

– Em ổn không?

– Em khỏe và vui. Anh không thấy em cười sao?

– Anh không nghĩ là em ổn.

– Tại sao?

– Cảm giác thế thôi.

– Chuyện gia đình anh sao rồi?

– Thì thế.

– Còn tụi nhỏ nữa mà.

– Uhm, đành chia nhau thời gian để ở bên tụi nó nhiều hơn thôi.

– Em nghĩ đó là cách tốt nhất rồi.

Chúng ta, đều cố gắng làm người tốt. Chúng ta từng muốn nhận quà từ Santa. Chúng ta từng tin vào phép màu. Rồi chính chúng ta phải tự mình sắm vai Santa, không chỉ đối với tụi nhỏ, mà đối với cả cuộc đời chính mình. Santa không đến từ ống khói. Chúng ta chỉ cố gắng làm điều tốt. Cố gắng tốt hơn. Không chỉ trong dịp Giáng sinh mà trong suốt những ngày tháng có mặt trên thế gian này. Nhưng những vụn vỡ cũng không thể tránh nên hãy thương yêu nhiều hơn nữa mà thôi.

Truyện ngắn của VÂN THƯƠNG

.

.

Rate this post

Viết một bình luận