Tán bàng đỏ trong mưa

(GLO)- Tuổi thơ tôi không gắn với cây bàng nhưng chẳng hiểu vì sao hình ảnh của loài cây này lại gợi nhiều niềm thương trong tôi đến thế. Để rồi dõi theo, để rồi có đôi lần ngơ ngẩn nhớ, nhất là trong những ngày tháng sáu mưa rả rích. Ngược chiều phố thị muôn màu, chạm khẽ ánh mắt trước một tán lá bàng nhỏ, nhẫn nại và lẩn khuất giữa cái lồng lộng của ngày cuối hạ.

Nhắc đến cây bàng, người ta vẫn thường quen với những ca từ thật đẹp trong nhạc phẩm “Nhớ mùa thu Hà Nội” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, đó là hình ảnh về “cây bàng lá đỏ” nằm kề bên “phố xưa nhà cổ”. Tôi thi thoảng vẫn nghe và từng mong có một lần ra thăm thủ đô để ngắm nhìn cho tường tận cái khoảng trời bâng khuâng ấy, khi mà cây bàng chuyển lá đỏ trên đường phố mùa thu để bắt đầu trút lá vội vàng ở ngày chớm đông se sắt.
 

Ảnh internet

Ảnh internet

Phố núi Pleiku cũng thấp thoáng những cây bàng muộn màng đổ lá giữa cuối đông và đầu xuân, tức là vào mùa khô Tây Nguyên. Tán lá đỏ ối không làm vụt lên những vòm trời rực rỡ như loài hoa phượng mà chỉ âm thầm thắp từng đốm lửa nhỏ như một cái trao tặng đầy lặng lẽ chút hơi ấm cho thời khắc giao mùa. Cây bàng sinh trưởng rất khỏe, cành lá nằm ngang tỏa bóng rợp cả góc sân trường. Với các cô cậu học trò mà nói, đó là một chiếc ô xanh. Tôi vẫn thương những quả bàng non, thương những cành khô trụi lá. Ngày ấy, có loài cây đứng kiêu hãnh trước gió, dù khẳng khiu, dù đơn lạnh… chỉ có điều, tôi đâu đã nhận ra.

Tôi vẫn sợ phải nhìn thấy cái dáng vẻ nửa ngơ ngác nửa ngậm ngùi của cây bàng giữa phố, nhất là ở ngày bão xa, khi mưa cứ vô tình gõ lên lá bàng những nhịp nghe chừng vụn vỡ, mà tôi thì chẳng thể làm gì khác được ngoài cảm thương và nín lặng. Những lần ngồi co ro trong xe, chỉ một ánh nhìn qua lớp kính nhòa hơi nước, tôi như được tán bàng đỏ trong mưa ôm vào lòng, ôm cả những niềm riêng của tôi nữa.

Bao mùa rồi, dù ở nơi đâu, loài cây đã từng gieo nỗi nhớ thương trong ký ức bao người cũng đều dâng cho đời bóng mát trong những ngày nắng đổ rát đường đi lối về; để rồi trước bão giông lại căng mình ra tự chở che cho mình. Vẫn lặng thầm và bao dung biết mấy!

Tháng sáu, tôi quả có những ngày bối rối, đến nỗi kéo mình sống chậm lại, rụt rè thương mùa đã cũ. Những lúc thế này, hình ảnh của tán bàng đỏ trong mưa là một chiếc bóng. Tuy chiếc bóng ấy luôn lẩn khuất trong nỗi nhớ có chút mù mờ nhưng đã làm lòng tôi ấm lại.

Lữ Hồng

Rate this post

Viết một bình luận