Tháng 9, hạ đã lùi vào cuối đường để nhường bước cho thu về. Tháng 9 trong ta là trời xanh ngắt, cao vun vút trên xa kia, nơi những đám mây bồng bềnh, lượn lờ.
Lương Nhạn
Sài Gòn tháng 9 đón những cơn mưa bay bay, mưa lất phất. Còn ta, tháng 9 thảnh thơi đón mùa về. Sài Gòn làm chi có phân biệt bốn mùa, làm chi có mùa thu. Chỉ là do ta tưởng tượng ra, ta muốn mùa thu có phút lạc đường vào thành phố này…
Mỗi độ thu về ta rất nhớ hương hoa sữa nồng nàn, xồng xộc tới tận cánh mũi. Ta lại nhớ tới con đường Nguyễn Du – Hà Nội lúc ta thong dong, thả những bước chân nhẹ nhàng để đón nhận mùi hoa sữa yêu thích và biết bao nhiêu kỷ niệm bạn bè dưới tán hoa đặc biệt ấy.
Tháng 9 là lần đầu tiên ta biết tới mùa thu Hà Nội, là lần đầu tiên ta biết thế nào là hương hoa sữa, là được tới hít hà, thả lỏng tâm hồn vào không gian mà trước đây ta chỉ nghe qua thơ văn và những bài hát về Hà Nội. Là lúc chín muồi nhất để ta cảm nhận cái đẹp của Hà Nội: “Lộc vừng lấm tấm nở bên hồ Gươm, hoa sữa thơm ngào ngạt, hoa hướng dương vàng rực theo những những bánh xe tỏa đi khắp phố…”.
Đã bao nhiêu năm ta đi học và đi làm xa nhà, xa Hà Nội, ta không còn được hòa mình vào không gian mùa thu của ngày xưa, giờ nó chỉ còn trong ta là những nỗi nhớ, những hoài niệm, những ký ức mà có lẽ đi suốt cuộc đời này ta không thể nào quên và không có gì có thể làm lu mờ đi những thứ chỉ có đến với ta trong mùa thu ngắn ngủi của một năm.
Tháng 9, hạ đã lùi vào cuối đường để nhường bước cho thu về. Tháng 9 trong ta là trời xanh ngắt, cao vun vút trên xa kia, nơi những đám mây bồng bềnh, lượn lờ, là những khi bước trên đám lá khô nghe xào xạc. Tháng 9 trong ta có chút nôn nao lắm, nôn nao về những mùa vàng đã cũ, là những con nắng vàng hanh hao như rót mật cứ mải mê đi về những con đường xa lắc.
Ảnh minh họa.
Tháng 9 có lẽ những cơn mưa đã thôi rả rích ngoài khung cửa, thay vào đó là những cơn gió vi vu bên thềm nhà, là những con trăng tròn vành vạnh, là những phút miên man, xao xuyến vì một điều gì đó, mong chờ những điều mới mẻ của mùa thu. Gió thu nhẹ nhàng, lãng đãng lắm mà không mạnh mẽ, oai nồng như mùa hạ, không âm ấm như mùa xuân, càng không rét buốt như mùa đông.
Tháng 9, muốn nhìn qua khung cửa quán cafe quen thuộc, tự hỏi “Lá đã chớm vàng chưa nhỉ?”. Những cây bàng gầy đã không còn sức để níu giữ những chiếc lá vàng rơi…
Nếu mùa thu có lạc vào cái thành phố này thì ta muốn thành phố này giấu vào những ngóc ngách, từng con hẻm, những con đường quanh co, từng góc khuất của Sài Gòn.
Tháng 9, người ta gọi là mùa yêu, mùa những người yêu nhau nắm tay, bước trên phố, để gió buông lơi trên tóc. Là mùa để những mảnh ghép chưa vẹn cứ mải thất lạc nhau, đang trên con đường đi tìm một nửa.
Mọi thứ là do ta cứ tưởng tượng mà ra, còn Sài Gòn tháng 9 là những cơn mưa và nắng luân phiên nhau rồi thỉnh thoảng đan xen. Sài Gòn tháng 9, nắng hây hây, nắng nhẹ, nắng đọng, nắng nhạt nhòa, cả nắng gay gắt nữa. Sài Gòn tháng 9, mưa bay bay, mưa lất phất, mưa phùn, mưa dầm, mưa rào. Còn ta, tháng 9 thảnh thơi đón mùa thu về, dù 24 giờ cho một ngày là không đủ. Tháng 9, ta đã đánh rơi nhiều thứ nhưng cũng nhận ra nhiều thứ và đang tập thay đổi những thói quen của chính bản thân mình.
Một ngày tháng 9, ta tự cho phép mình ngồi nghe những bài hát êm dịu, ngồi đọc lại những bài thơ cũ của nhiều người nhưng vẫn thích 4 câu thơ của ai đó về một loài hoa “bám víu”.
“Cánh đồng cỏ may đầy hoa nắng
Lâu lắm rồi không có kẻ ngóng trông
Không có em với nụ cười duyên thắm
Hoa chóng phai tàn theo nỗi nhớ xa xăm”.