Thuyết Trình Hạnh Phúc Là Gì, Thuyết Trình Về Chủ Đề Hạnh Phúc – Tranminhdung.vn

Café Blog – Cuộc sống sẽ đem lại cho chúng ta hàng ngàn định nghĩa về hạnh phúc. Đừng nhìn vào hạnh phúc của người khác để kiếm tìm hạnh phúc của mình. Hạnh phúc là thứ lan tỏa chứ không được mang ra áp đặt. Hãy định nghĩa hạnh phúc, nhưng đừng tìm mọi cách chứng minh, bởi định nghĩa luôn hiển nhiên tồn tại.

Đang xem: Thuyết trình hạnh phúc là gì

1. Định nghĩa về hạnh phúc“Hạnh phúc, đó là gì vậy?”. Đây không phải là câu hỏi, tôi nghĩ đó là một đề tài. Và mỗi một trái tim đang đập sẽ có một bài thuyết trình đáng để được lắng nghe. Đề tài thảo luận hay nghiên cứu dù được chuẩn bị kỹ càng, tỷ mỷ đến đâu, khi trình bày, cũng không phải luôn nhận được cái gật đầu của mọi người nghe nó. “Hạnh phúc” cũng vậy. Đó là một thứ không thể cầm, nắm, cân, đong; càng không thể nhìn vào màu sắc hay ngửi ra mùi vị. Nhưng lại là thứ có thể biến hóa trong bàn tay, đôi mắt và tâm hồn. Mỗi một trái tim khi cất lên tiếng nói về hạnh phúc bản thân, không có nghĩa sẽ nhận được những nhịp đồng điệu từ những trái tim khác. Nếu chúng ta định nghĩa hạnh phúc, điều gì sẽ xảy ra?. Có lẽ sẽ là những đêm mất ngủ, ôm đầu, vò tóc tìm tài liệu để minh chứng đề tài. Có lẽ sẽ là những lo lắng, hồi hộp đợi chờ sự đồng tình, ủng hộ, cái mỉm cười của những người đánh giá. Có lẽ sẽ là…cả một chuỗi dài sau đó bó hẹp cuộc sống của mình. Tôi đã đi tìm rất nhiều định nghĩa về hạnh phúc từ mỗi người tôi gặp. Và đó thực sự như đi vào mê cung. Khiến những trái tim dễ sợ hãi như tôi mất phương hướng.

**

Hạnh phúc là phải có tiền.

Xem thêm: giá cổ phiếu ngân hàng acb

Đó là lần đầu tiên tôi nghe người khác định nghĩa về hạnh phúc. Và tôi đã ngồi chăm chú hàng giờ đồng hồ để nghe chị nói. Một người phụ nữ có khuôn mặt quý phái, đôi mắt hơi lạnh, thường ngồi trong quán cà phê một mình. Chị là khách hàng quen thuộc của quán cà phê tôi làm việc. Và vô tình, chị và tôi thường nói chuyện với nhau. “Hạnh phúc là phải có tiền, cô bé ạ. Đó không phải là thực dụng, đó là kinh nghiệm sống đấy! Tuổi trẻ thường mơ tưởng màu hồng. Nhưng sự thật thì mọi điều đều được quy đổi bằng tiền. Kể cả là hạnh phúc”. Tôi không biết chị có hạnh phúc không?. Nhưng hiếm khi tôi tìm thấy ở chị nụ cười rạng rỡ, những lần chị cười với tôi, hay bất giác cười, tôi cảm thấy gượng gạo. Dường như đó không gọi là cười, chỉ là hai viền môi kéo nhếch sang hai bên một chút. Có thể, hạnh phúc của chị không được thể hiện bằng nụ cười. Chị nói với tôi, cứ thử nhìn bạn bè xúng xính áo quần, lái xe hơi, đi du lịch, ăn hải sản và nghe nhạc tại nhà hát lớn, còn bản thân thì còm cõi, chắt chiu từng đồng, không dám nghĩ chứ đừng nói đến việc đắn đo để mua mớ rau, con cá; lúc ấy mới thấu được sự cay đắng. Không phải cứ cố gắng nghĩ được ăn đủ ba bữa cơm, thay quần áo ít nhất một lần trong ngày sẽ là hạnh phúc. Đấy là đang cố nuốt tủi nhục vào trong.Tôi chỉ biết lắng nghe. Bởi những lý giải của chị, không hẳn là không đúng. Ít nhất là với chị.“Thế có bao nhiêu tiền thì đủ để coi là đang hạnh phúc hả chị?”“Không có định mức”“Thế thì biết đến bao giờ mới có hạnh phúc. Kiếm được một, thì ngày mai lại mong kiếm được hai. Cứ như vậy, mãi mãi, không bao giờ là đủ, phải không hả chị?”“Em ăn cơm với cá mãi được không?. Em có muốn được ăn thịt nai, thịt thú rừng, đồ biển hay không?. Em muốn nằm mãi chiếu cói hay mong mua được chiếu trúc và hơn nữa là đệm êm và những chiếc giường đắt tiền?”“Vậy chị có cảm thấy hạnh phúc không?”“Có chứ. Vì chị thoải mái uống cà phê, làm những thứ chị thích. Và vẫn đang tiếp tục kiếm tiền vì ngày càng có nhiều thứ phải nghĩ đến”.Tôi im lặng. Và có chút hoang mang. Với tôi, những điều chị đề cập đến giống như là đang nói về chi tiêu hơn là nói về hạnh phúc. Nhưng suy nghĩ của chị là vậy. Dù sao chị cũng đã nói là chị hạnh phúc. Một người đã lên tiếng thừa nhận về hạnh phúc, không lẽ tôi hoặc một ai đó lại rảnh rang tìm cách ngăn chặn và kêu gào rằng “Đó không thể là hạnh phúc”.Hạnh phúc là được đáp lại tình yêu.

Xem thêm: Những Câu Thả Thính Ngành Được, Khi Sinh Viên Ngành Y Thả Thính

Đối với không ít người, nhắc đến hạnh phúc là người ta nghĩ đến tình yêu nam nữ. Và với họ, hạnh phúc cũng chỉ gói gọn trong hai chữ “được yêu”.Tôi nhìn thấy em khuôn mặt hốc hác, da tái xanh, đôi mắt đờ đẫn, tóc dính bết nước xòa lên mặt. Em vừa tỉnh lại khi được dân chài vớt lên. Đây là lần thứ bảy em tự tử không thành. Hai lần cầm dao rạch cổ tay, một lần uống thuốc chuột, một lần uống mười lăm viên paracetamol, hai lần uống thuốc trừ sâu và thêm một lần nhảy xuống sông tự vẫn. “Số em không được chết. Ông trời bắt em sống mà không bằng chết”“Có lẽ cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp nên em mới không thể chết đấy!”“Tốt đẹp ư?. Em là một người bất hạnh. Không ai yêu em hết”.Em từ chối cuộc sống vì không được đáp lại tình yêu, hoặc là chia tay người yêu, hoặc là bị lừa dối. Đại loại là vì tình yêu không như mong muốn nên em muốn chết. Nhưng em không thể chết. Bảy lần tự tử không thành, tôi nghe cũng thấy sốc. Tôi nghĩ một lần thoát chết là đã quá may mắn. Nhưng hiếm thấy trường hợp nào “bị thoát chết” đến bảy lần. Nếu lần này là một ân huệ mà cuộc đời dành cho em, tôi hi vọng không có lần thứ tám.Nhiều người, không chỉ riêng cô gái mà tôi vừa kể tìm đến cái chết để minh chứng tình yêu, giải thoát đau khổ vì tình yêu mang lại. Tôi không phải là nhà tâm lý, càng không giỏi thuyết trình để nói với em và với ai đó đang ngụp lặn trong nỗi tuyệt vọng của tình yêu. Tôi cũng không có thói quen khuyên nhủ một ai đó vừa “bị ép buộc” quay trở về từ cõi chết. Bởi có diễn thuyết hay đến mấy, lúc đó, họ cũng chẳng lắng nghe. Em bật dậy sau một giấc ngủ say, nhìn tôi lạ lẫm và dõi mắt tìm mẹ. Tôi ở lại vì ngoài tôi nhàn rỗi nhất khi đó, chẳng còn ai có thể trông chừng em cho đến khi bố mẹ em đến đón về.“Em tìm mẹ phải không? Mẹ em không thể đến đâu”“Sao thế ạ?”“Nghe tin em tự tử, mẹ em cũng uống thuốc để được chết theo”Khuôn mặt em tái xanh, em hoảng hốt tung chăn lao ra khỏi giường. Tôi giữ cánh tay em lại. “Nơi này cách nhà em xa lắm”.Em bật khóc nức nở.“Sao mẹ lại phải làm thế! Mẹ còn có bố, còn có chị Ngọc, em Huỳnh và thằng cún nữa”.“Còn em, em còn có bố mẹ, anh chị nữa. Sao em lại muốn chết?”.Em ngước đôi mắt ướt nước nhìn người lạ – là tôi.“Chị đùa thôi. Dù hơi quá và có phần nguy hiểm. Xin lỗi em”.Tôi biết em muốn nổi cáu nhưng em đã kìm lại và thu mình vào góc giường. Trò đùa của tôi không phải là một liều thuốc tâm lý, nhiều khi còn gây sốc. Nhưng tôi đã cố tình liều để áp dụng với em. Em muốn chết để chứng minh cho chàng trai ấy hiểu “Đối với em, hạnh phúc là được người ấy yêu”. Hoặc có thể, em đang chứng minh với chính bản thân mình. Những suy nghĩ của em, tôi không đọc được. Chỉ hy vọng em hiểu rằng, hạnh phúc của em, ý tôi là việc em được yêu thương ấy, được mang lại bởi rất nhiều người.

Rate this post

Viết một bình luận